Đường Tử Thư vừa muốn nói chuyện, liền thấy một hắc y nhân ôm một người thẳng tắp ở cửa khách sạn vọt tới.
Lưu Triển Tu tay mắt nhanh nhẹn đem Dương Cẩm kéo sang một bên, Đường Tử Thư né tránh không kịp, bị người vọt tới va chạm cho lảo đảo suýt đứng không vững.
Hắn lập tức dậm chân nói: "Người nào a, không nhìn thấy tiểu gia ta đang đứng chỗ này hay sao."
Hắc y nhân không thèm để ý tới hắn, tiến vào đại sảnh liền quỳ xuống: "Tiểu Thần Y, ngươi đang ở đâu, cầu xin ngươi cứu công tử nhà ta, Tiểu Thần Y!"
Đường Tử Thư xem mà trợn mắt há hốc mồm, đây là tình huống gì a?
Mọi người trong khách sạn bị động tác đột nhiên của người này làm cho cả kinh.
Sôi nổi ghé tai nhau nói: "Cái gì Tiểu Thần Y, khách sạn này có thần y?"
Người trong l*иg ngực hắc y nhân hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh đen, càng đáng sợ hơn chính là hai chân phía dưới máu chảy đầm đìa, theo dấu hắc y nhân đi lại tạo thành dấu vết uốn lượn trên sàn đại sảnh của khách sạn.
Lão bản vừa thấy cảnh này, mặt đều tái mét, như vậy còn làm ăn buôn bán được sao?
Vội tiến lên nói: "Nơi này không có Tiểu Thần Y nào cả, ngươi nhìn xem sàn nhà dính đầy máu, ta còn làm ăn buôn bán thế nào được?"
Hắc y nhân lù lù bất động, chỉ là ở thời điểm lão bản khách sạn lải nhải thì trầm mặc lấy ra một đĩnh vàng. Lão bản nhìn vàng mà nuốt nuốt nước miếng, đĩnh vàng này đủ cho bọn hắn làm nửa năm sinh ý a, người bên cạnh nhìn thấy hắc y nhân ra tay rộng rãi, đều âm thầm ngạc nhiên. Cũng may đại sảnh đều là người đọc sách, nên không có ai mang vẻ tham lam biểu hiện ra bên ngoài.
Người trong l*иg ngực hơi thở càng ngày càng yếu, chẳng lẽ thần y thật sự không ở nơi này? Nghĩ đến đây, thanh âm hắc y nhân càng thêm vội vàng.
Dương Cẩm bước nhanh vào đại sảnh, đến gần mới thấy tình huống người bệnh so với tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn.
Trên mặt chuyển màu xám đen, rõ ràng là bị trúng độc, hai chân tự nhiên rũ xuống, có khả năng đã bị đánh gãy.
Hắc y nhân nhìn người thanh niên đứng trầm mặc trước mặt, trong mắt trào ra hy vọng: "Ngươi chính là Tiểu Thần Y?"
Dương Cẩm không trả lời câu hỏi của hắn, cầm tay người kia bắt mạch: "Hắn trúng độc, hai chân bị bẻ gãy." Xoay người lại phân phó chủ quán: "Chuẩn bị một gian thượng phòng, một cái thùng lớn."
Lão bản vội sai người đi chuẩn bị, vị này chính là Thần Tài a.
Hắc ý nhân nghe thấy bệnh tình của người trong lòng liền kinh hoảng, cũng vội làm theo phân phó của Dương Cẩm đem người ôm đến thượng phòng vừa được sắp xếp.
Dương Cẩm đem người đuổi ra ngoài, chính mình ở bên trong làm chuẩn bị. Chân người này cần nhanh chóng phẫu thuật.
Hắc y nhân ở bên ngoài phòng nôn nóng đi qua đi lại, Lưu Triển Tu ôm Bối Bối cũng chờ ở phòng ngoài.
Thấy hắn thực sự nôn nóng quá mức, lên tiếng an ủi: "Ngươi đừng gấp, Cẩm ta nhi y thuật rất tốt, sẽ không có việc gì."
Hắc y nhân ánh mắt cảm kích nhìn y, có thể là lời trấn an của Lưu Triển Tu có tác dụng, hắc y nhân dần dần an tĩnh ngồi xuống.
Thời gian chờ đợi chính là một ngày, thời điểm Bối Bối đói bụng, Lưu Triển Tu liền cho nhóc ăn cháo, lần này Bối Bối nể tình ăn hết một chén. Lưu Triển Tu xoa bóp khuôn mặt nhỏ bụ bẫm: "Tiểu bất điểm, thật là kén ăn." Sau đó lại nghĩ đến tật xấu kén ăn của chính mình, lắc đầu cười cười.
Bối Bối đối với hành vi niết mặt của cha mình cảm thấy bất mãn, a a kháng nghị. Chỉ là hiện tại không có người giúp đỡ, kháng nghị không có hiệu quả, cha nhóc được nước niết càng ngày càng hăng say, khiến cho Bối Bối oa oa kêu lên. Lưu Triển Tu nhanh tay che lại miệng nhóc, nếu để Cẩm ca nhi biết y khi dễ Bối Bối, y còn có ngày lành sao.
Nghĩ đến Cẩm ca nhi ở trong phòng lâu như vậy, đến lúc ra khẳng định sẽ rất mệt, y liền phân phó chủ quán nấu canh, lại chuẩn bị sẵn nước ấm.
Trở lại cửa phòng, thấy hắc y nhân không đi đi lại lại nữa, mà giống như cây cột nhà đứng giữa cửa phòng không nhúc nhích. Hắc y nhân một thân đồ đen mạnh mẽ, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Lưu Triển Tu bất động thanh sắc quan sát hắn, hai người này bối cảnh khẳng định không đơn giản, hy vọng sẽ không rước phải phiền toái gì đi.
Bối Bối chỉ vào cửa phòng, đối Lưu Triển Tu y y nha nha, Lưu Triển Tu gật đầu với nhóc: "A phụ lập tức sẽ ra, Bối Bối ngoan."
Bối Bối không biết là nghe hiểu lời Lưu Triển Tu nói, hay là do mệt mỏi, an tĩnh dựa vào trong lòng Lưu Triển Tu, chỉ là hai mắt mở to không xê dịch nhìn chằm chằm cửa phòng.
Tới gần lúc chạng vạng, cửa phòng rốt cuộc được mở, Dương Cẩm một thân mỏi mệt đi ra.
Lưu Triển Tu bước nhanh tới, đem Dương Cẩm ôm vào trong ngực. Hắc y nhân khẩn trương nhìn Dương Cẩm, trong ánh mắt có mong đợi cũng có sợ hãi.
Dương Cẩm dựa vào trong l*иg ngực Lưu Triển Tu, hôn Bối Bối một cái, đối hắc y nhân nói: "Không có việc gì, chỉ là hắn trúng kịch độc, chân lại bị bẻ gãy, cần thời gian tu dưỡng. Mấu chốt nhất chính là hắn có tâm bệnh, ngươi nên hảo hảo khuyên giải hắn."