Những người vốn dĩ đã không vui khi cùng hắn ngồi một bàn, hiện tại thấy hắn như vậy, đều tự động cách ra xa. Bọn họ ở trong lòng cảm thán, vậy mà còn mặt mũi ra ngoài, người bình thường không phải đều chột dạ ở yên trong phòng sao.
Bữa tiệc rượu này được người trong thôn khen ngợi hết lời.
Lưu Triển Tu hôm nay cao hứng, uống đến mặt mũi đỏ bừng, thời điểm vào cửa liền ngã trái ngã phải, nếu không nhờ Dương Cẩm đỡ y, đảm bảo y sẽ ngủ luôn trên mặt đất đi.
Dương Cẩm đem Lưu Triển Tu đỡ đến trên giường, lau qua thân mình cho y, sau đó liền đi nấu canh giải rượu.
Thời điểm Dương Cẩm bưng canh giải rượu ra tới, nhìn thấy Lưu Triển Tu đang không thoải mái cau mày.
Dương Cẩm giúp nâng Lưu Triển Tu ngồi dậy, đút canh giải rượu cho y, thuận thế xoa xoa đầu y.
Sau khi làm xong, vừa muốn đứng lên, Lưu Triển Tu đột nhiên vùng dậy ôm lấy eo hắn, Dương Cẩm liền vững vàng đè lên trên người Lưu Triển Tu.
Lưu Triển Tu mở to mắt, trong mắt là một mảnh thanh tỉnh, nào có bộ dáng người say rượu. Giờ phút này y mỉm cười nhìn Dương Cẩm, con ngươi nhu hòa tràn đầy tình ý. Dương Cẩm bị ánh mắt nóng cháy của y nhìn chằm chằm, khiến cho trên mặt cũng nóng bừng.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên rất cao, Lưu Triển Tu chậm rãi đưa mặt đến gần Dương Cẩm.
Mắt thấy sắp chạm đến môi, Dương Cẩm đem y đẩy ra sau, nhướng mày: "Còn chưa có mua phiếu mà đã nghĩ đến lên thuyền, huynh cứ mơ đi."
Nói xong liền tiêu sái rời đi.
Lưu Triển Tu ai thán một tiếng, đành nhận mệnh đi tắm nước lạnh.
Chuyện tiệc rượu Lưu Triển Tu và Dương Cẩm đính hôn được người dân thôn Liễu Nguyệt thảo luận vài ngày.
"Ai nha, Cẩm ca nhi mệnh đúng là tốt, thế nhưng lấy được Lưu Triển Tu vừa xây được phòng ở to như vậy, người lớn lên cũng tuấn tú."
"Ai nói không phải đâu, Quý Anh cũng coi như khổ tận cam lai (1)."
(1): thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướиɠ.
Phùng Xuân Mai cũng có mặt ở đây, người này chỉ cần nơi nào có bát quái, thì nơi đó liền có thể thấy mặt hắn.
"Tiệc rượu ngày đó các người đều đi qua ăn đi, ai nha, ta còn chưa từng ăn qua bữa ăn nào phô trương vụ như vậy đâu."
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Từ xa nhìn thấy Đường Phương đi tới, đều ngậm miệng không nói nữa.
Đường Phương muốn sinh khí cũng vô dụng, từ sau chuyện của Dương Ngọc, người trong thôn thấy bọn họ chính là một bộ dáng ghét bỏ, ngay cả Đường Thúy Hoa đều không cho mình mặt mũi đâu.
Từ sau khi cùng Dương Cẩm đính hôn, Lưu Triển Tu trừ bỏ lúc ngủ, đều qua ở bên này. Vì để không quấy rầy đến y đọc sách, Quý Anh còn thu dọn riêng một gian phòng có ánh sáng tốt cho y.
Vốn dĩ Dương Cẩm muốn Lưu Triển Tu ra sân đọc sách cho sáng, nhưng Lưu Triển Tu muốn thời thời khắ khắc đều nhìn thấy Dương Cẩm nên không đồng ý.
Dương Cẩm không có biện pháp, chỉ đành tùy y. Trong nội tâm lại rất cao hứng, có người yêu thời khắc đều muốn ở bên ngươi, điều đó chứng minh hắn thực sự là yêu thương ngươi.
Bối Bối theo tuổi tăng lên, hiện giờ rốt cuộc có thể nhả ra mấy chữ đơn lẻ.
Dương Cẩm vừa khám bệnh xong, Bối Bối liền ở trong lòng Quý Anh hướng hắn vươn tay: "Phộ....phộ..."
Dương Cẩm tiếp nhận tới, nhóc liền đem đầu dụi qua, ở trong l*иg ngực Dương Cẩm an tĩnh nghịch ngón tay.
Hôm nay sao lại an tĩnh như vậy, bình thường đều không phải là sẽ ha ha ngây ngô cười sao. Dương Cẩm sờ sờ trán nhóc, lại bắt mạch, thấy mọi thứ đều bình thường mới nhẹ nhàng thở ra. Tiểu hài tử sức đề kháng không tốt, chỉ cần hơi sơ sẩy, hậu quả đều không thể tưởng tượng được.
Lưu Triển Tu đọc sách mệt mỏi, cũng vừa lúc đi ra.
Dương Cẩm đem Bối Bối ôm đến trước mặt y: "Hắn làm sao vậy, hôm nay như thế nào lại yên tĩnh như vậy?"
Lưu Triển Tu cũng nghi hoặc: "Có lẽ là chơi mệt mỏi đi, đừng lo lắng."
"Đúng rồi, huynh còn mấy ngày nữa là đi khảo thí, mọi thứ đều chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Ân" nói tới đây, Lưu Triển Tu nở nụ cười, Dương Cẩm vì chuyện y chuẩn bị đi thi, liền nghĩ hết tâm tư để làm đồ ăn cho y, đều là những món ăn có dinh dưỡng lại bảo quản được lâu. Quý Anh cũng vì Lưu Triển Tu làm vài bộ xiêm y, bảo đảm ở trong phòng thi vẫn ấm áp. Lưu Triển Tu cảm thấy đây mới chính là cảm giác có người nhà.
Bời vì thi hương là ở trong huyện, khoảng cách từ thôn Liễu Nguyệt đến cũng rất gần, Lưu Triển Tu quyết định xuất phát trước năm ngày khi kỳ thi diễn ra. Dương Cẩm không yên tâm để Lưu Triển Tu đi một mình, liền muốn đi theo, Lưu Triển Tu đương nhiên là ước gì một khắc cũng không rời Dương Cẩm. Chính là Bối Bối, nếu đi nhiều ngày như vậy, để nhóc cho Quý Anh chăm sóc, không biết sẽ khóc thành bộ dạng gì đâu.
Không có biện pháp, đành phải mang theo nhóc cùng đi, Dương Cẩm vốn là đại phu, nếu là có vấn đề gì phát sinh thì cũng không sợ.
Lưu Triển Tu đi lên trấn trên mua một chiếc xe ngựa, lại thuê thêm một xa phu. Một nhà ba người cùng đầy đủ đồ vật, từ sáng sớm đã hướng tới trong huyện đi.