Chương 22: Thổ lộ

Lưu Triển Tu nắm tay Dương Cẩm, đem Dương Cẩm xoay người lại, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: "Cẩm ca nhi, ta thích đệ, tuy rằng ta không biết loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào, nhưng trong lúc bất tri bất giác ta liền muốn nhìn đệ nhiều hơn một chút, nghĩ đến dáng vẻ của đệ, quan tâm đến suy nghĩ của đệ. Ta muốn cùng đệ những năm tháng sau này cùng nhau trải qua cả đời, đệ nguyện ý không?"

Dương Cẩm không nghĩ tới người này ở cổ đại nhưng khi công khai thổ lộ quả thực làm hắn không chống đỡ được, hơn nữa nghĩ tới chính mình về sau luôn có người yêu đồng hành bên cạnh, đây chính là mong ước mà đời trước hắn vẫn luôn chờ đợi.

Chớp chớp đôi mắt chua xót, gật gật đầu: "Ta nguyện ý."

Lưu Triển Tu trong nháy mắt tràn ra tươi cười quả thật muốn làm chói mù mắt người khác.

"Nhưng ta nói trước, nếu huynh dám làm chuyện gì có lỗi với ta, ta liền đem huynh luyện thành dược nhân, khiến huynh muốn sống không được muốn chết cũng không xong."

Lưu Triển Tu tự nhiên là vội vàng phủ nhận: "Tiểu Cẩm, đệ là người mà ta muốn treo lên đầu quả tim mà sủng, ta sao có thể làm chuyện có lỗi với đệ." nội tâm lại yên lặng cảm thán, cưới một phu lang hiểu biết y thuật áp lực thật lớn a!

Nói xong liền đem Dương Cẩm ôm vào trong lòng ngực.

Hai con người đang rơi vào bể tình nên không hề hay biết có một người đứng ở đầu sông đang đem cành liễu mà hắn nắm được bên cạnh bứt hết lá.

Vốn là Dương Ngọc muốn đến đây cắt mấy cành liễu về cho phụ thân đan sọt, không nghĩ tới lại khiến hắn chứng kiến một màn này. Hắn tức giận đến đôi mắt đều đỏ, trở về nhà liền đem chính mình nhốt ở trong phòng hung hăng khóc một trận.

Hắn từ trước đến nay là ca nhi lớn lên xinh đẹp nhất thôn Liễu Nguyệt, nên từ nhỏ đã được các tiểu tử trong thôn sủng hắn, a phụ và phụ thân cũng đối với hắn chiều chuộng muốn gì được nấy, không ngờ tới hiện tại lại thua trong tay một tên ngốc tử.

Đường Phương và Dương Tín không biết đã xảy ra sự tình gì, đều ở bên ngoài sốt ruột gõ cửa. Dương Văn Tú từ sau khi từ Quan miếu trở về, cả người hỉ nộ vô thường, lúc này âm dương quái khí nói: "Hắn thì có thể có chuyện gì, chắc lại đỏ mắt ca nhi nhà ai trên mặt có phấn đi."



Đường Phương cùng Dương Tín vừa nghe, cảm thấy cũng có khả năng này, Ngọc ca nhi thường xuyên vì quần áo, phấn bôi mặt mà cùng người trong nhà nháo, có điều vì tương lai hắn có thể gả được cho người nhà giàu, nên hắn muốn gì bọn họ đều đồng ý.

Dương Ngọc vừa nghe thấy ca ca ở bên ngoài nói mát, đứng lên cạch một tiếng mở cửa: "Các ngươi thì biết cái gì, cái tên quỷ bệnh Lưu Triển Tu kia thế nhưng là thích tên ngốc tử Dương Cẩm."

Nói xong lại ô ô khóc lên.

Đường Phương cùng Dương Tín nháy mắt choáng váng, mấy ngày trước bọn họ còn muốn đem ca nhi gả cho y, y còn nói đã có người trong lòng đâu, không nghĩ tới Lưu Triển Tu thế nhưng thật sự coi trọng Dương Cẩm, vậy phải làm sao bây giờ.

Dương Văn Tú vừa nghe thấy tên Dương Cẩm, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn nhìn Dương Ngọc: "Người làm sao mà biết được?"

"Đều đã ôm nhau, ta còn tận mắt nhìn thấy."

Dương Văn Tú ánh mắt tóe lửa, thật tốt, hắn còn đang lo không tìm thấy một cái cơ hội báo thù. Liền đối với Dương Ngọc nói: "Việc này ngươi đừng lo, ca nghĩ cách cho ngươi, đảm bảo sẽ không cho Dương Cẩm được như ý."

Dương Ngọc xoa xoa nước mắt: "Ngươi có biện pháp gì, chẳng lẽ muốn đem người gϊếŧ?"

Dương Văn Tú đến bên tai Dương Ngọc nói thầm vài câu, Dương Ngọc nghe xong, chần chờ nói: "Như vậy có được không, đến lúc đó bị người phát hiện thì làm sao bây giờ?"

"Ngươi muốn có ngày lành, thì phải liều một phen, ngươi nói cho ta ngươi có muốn làm hay không?"



Dương Ngọc căn chặt răng: "Được thôi."

Đàm Phương cùng Dương Tín nhìn hai huynh đệ, vội hỏi là biện pháp gì. Nghe Dương Văn Tú nói xong, bọn họ đều trầm mặc, biện pháp này tuy rằng không quá an toàn, nhưng nếu như thành công, tiện nhân Dương Cẩm về sau liền sống không tốt.

Từ sau khi thổ lộ với Dương Cẩm ở bờ sông, Lưu Triển Tu liền biến thành bộ dáng một người chồng trung khuyển, thường xuyên đi theo phía sau Dương Cẩm, Dương Cẩm phơi thảo dược, y ở bên cạnh nhìn, Dương Cẩm đào thảo dược, y cầm sọt đựng.

Dương Cẩm thật sự không thể nhịn được nữa: "Huynh không có việc gì cần làm sao?"

Lưu Triển Tu vô tội nhìn hắn, Dương Cẩm nhìn bộ dáng ngốc kia của y, khóe miệng cong cong.

Bối Bối ở trong ngực cha mình nhìn hết cái này đến cái kia, sau đó khanh khách cười không ngừng.

"Huynh không phải muốn thi khoa cử? Đến lúc đó thi không tốt...."

Lưu Triển Tu cười tươi rói: "Không nghĩ tới tiểu Cẩm quan tâm ta như vậy, đệ yên tâm đi, ta nhất định sẽ đỗ."

Dương Cẩm nhìn gương mặt đắc ý của y, liền yên lặng xoay đầu đi.

Sau khi Dương Cẩm chữa khỏi cho Lưu Song, trên trấn Bích Sơn đều biết thôn Liễu Nguyệt có một Tiểu Thần Y. Người mỗi ngày tới cửa trị bệnh nhiều không đếm xuể.

Nhưng Dương Cẩm hiện tại cũng không thiếu tiền, hắn còn muốn dành ra thời gian để chăm sóc Bối Bối, cho nên mỗi ngày quy định nhân số khám bệnh không vượt quá ba người. Khiến cho hiện tại mỗi ngày đều có rất nhiều người từ sáng sớm tinh mơ đã đến thôn Liễu Nguyệt, thậm chí có người còn tới đây đợi từ tối, chính là muốn chiếm được vị trí tốt.