Dương Ngọc đỏ mặt: "A phụ, người nói chuyện này làm gì a, con về phòng đây."
Buổi tối khi Dương Tín trở về, hai vợ chồng lại nằm trên giường bàn việc này, càng nói càng cảm thấy hấp dẫn. Dương Tín cũng là một kẻ tham tiền, nếu không cũng sẽ không đi mưu đoạt gia sản của cô nhi quả phụ Dương Cẩm.
Bất quá hắn vẫn còn có chút nghi ngờ: "Nhưng mà ta nghe nói, Dương Cẩm cùng Lưu Triển tu qua lại rất thân thiết a."
Đường Phương vẻ mặt không thèm để ý: "Kia không phải vì muốn để Dương Cẩm giúp y chữa bệnh hay sao, lại nói, ngươi nhìn bộ dáng xinh đẹp của Ngọc ca nhi nhà chúng ta đi, dù là người mù cũng biết nên chọn ai."
Dương Tín còn không có lạc quan như Đường Phương, Dương Cẩm tuy lớn lên không đẹp bằng Ngọc ca nhi, nhưng mà cũng không xấu, bọn họ lại thân thiết với nhau như vậy, không biết được có sự tình gì hay không, nhưng hắn cũng chỉ ở trong lòng nghĩ nghĩ mà thôi.
Hai tháng thời gian trôi qua rất nhanh, thân thể của Lưu Triển Tu cũng hoàn toàn hồi phục, y hiện tại vừa nhìn đến túi y dược của Dương Cẩm, liền cảm thấy da đầu tê dại, hai tháng này y chính là thật sâu nếm trải uy lực của những cây châm cứu kia thế nào.
Bối Bối sau hai tháng cũng trưởng thành không ít, hơn nữa mỗi ngày lại được Dương Cẩm tự mình làm cơm dinh dưỡng, đem nhóc con này nuôi trắng trắng mập mập, mắt to tròn xoay chuyển, thoạt nhìn linh khí mười phần. Gần đây Bối Bối bắt đầu mọc răng, hàm trên mới nhú ra hai cái răng sữa trắng nhỏ bằng hạt gạo, nhóc liền bắt đầu không thoải mái, luôn hé miệng cắn cắn người khác, nhóc cắn đến thỏa mãn, liền nhắm mắt hừ hừ hai tiếng.
Dương Cẩm làm cho nhóc một cái gặm nướu an toàn treo trên tay cho nhóc cắn, nhóc không có việc gì liền đem gặm nướm cho vào trong miệng cắn cắn, khiến cho nước miếng tí tách chảy ra. Dương Cẩm một bên lau sạch nước miếng cho nhóc xong, một bên lại ghét bỏ điểm nhẹ trán của nhóc: "Dơ muốn chết." Bối Bối nghe không hiểu, liền đáp lại một nụ cười ngây ngô.
Dương Cẩm ôm Bối Bối, nhìn về hướng nhà đối diện liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, liền đi phòng bếp nấu cơm.
Gần đây Lưu Triển Tu thường xuyên bị làm phiền đến sinh khí, một đám bà mối đều tới cửa cầu hôn, đem những ca nhi kia khen đến tận mây xanh. Mà khiến cho người ta khó chịu nhất chính là, Cẩm ca nhi dù nói thế nào cũng đều không cho chính mình sang ăn cơm, nhóc con Bối Bối càng không có lương tâm, ở bên kia chơi vui vẻ đến quên trời quên đất, căn bản không nhớ gì đến người cha như hắn.
Nhìn bà mối nước miếng đang bay tứ tung trước mặt, Lưu Triển Tu day day trán nói: "Ngại quá, ta đã có người trong lòng rồi."
Bà mối đắc ý: "Ta nói Ngọc ca nhi kia lớn lên không những xinh đẹp....". Phản ứng lại lời được Lưu Triển Tu vừa nói: "Ngươi nói cái gì, ngươi có người trong lòng, người đó là Dương Ngọc?"
Dương Ngọc là ai? Lưu Tiển Tu kiên định lắc đầu: "Không phải."
Bà mối thấy không còn cách nào, liền trở về nói với Dương gia: "Đừng nói nữa, người ta đã có người trong lòng, các ngươi còn làm ta mất công đi một chuyến này."
Đường Phương cả kinh: "Cái gì? Có người trong lòng, y có nói là ai không?"
Bà mối lắc lắc đầu: "Chưa nói."
Đường Phương một hồi suy tư: "Ngọc ca nhi nhà chúng ta chính là ca nhi đẹp nhất thôn, y đã thành thân qua, còn mang theo hài tử, Ngọc ca nhi nhà ta coi trọng y chính là phúc khí của y rồi."
Bà mối dùng khăn áp xuống khóe miệng trào phúng, người ta là một thiếu gia nhà giàu, tuy nói bị đuổi khỏi nhà, ai biết khi nào lại được đón trở về đâu, lớn lên vừa đẹp, lại có tiền, có dạng ca nhi nào mà tìm không được, này cho rằng chínnh mình là thiên tiên sao. Nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại mang theo vẻ tán đồng: "Ai nha, ai nói không phải đâu, bằng bộ dáng Ngọc ca nhi chúng ta, chính là gả cho quan lão gia cũng không thành vấn đề."
Đường Phương nghe lời khen rất là cao hứng, thanh toán tiền cho bà mối, sau đó liền nghĩ, Lưu Triển Tu từ khi vào thôn Liễu Nguyệt đến nay, cũng không đi qua chỗ nào a, chẳng lẽ là thích người ở trên trấn, sau lại nghĩ đến Dương Cẩm, nhưng hắn trực tiếp phủ nhận: "Không thể nào."
Dương Ngọc tránh ở phía sau cửa, nghe bà mối nói xong, hắn cảm thấy khó chịu cực kỳ, hắn vẫn luôn cho rằng nhà mình tới cửa cầu hôn, Lưu Triển Tu khẳng định sẽ vui mừng đáp ứng, không nghĩ tới kết quả lại như vậy, hắn đối với Lưu Triển Tu vừa yêu vừa hận, đối với người trong lòng Lưu Triển Tu càng tràn ngập ghen ghét.
Dương Kim Tú tự nhiên cũng nằm trong số người bị cự tuyệt, tức giận ở trong phòng ném vỡ mấy bộ chén đũa, liền bị Phùng Xuân Mai mắng một trận.
Quý Anh nhìn trên bàn mấy ngày nay đều không có bóng dáng Lưu Triển Tu, nhìn Dương Cẩm muốn nói lại thôi. Dương Cẩm thấy a phụ như vậy liền nói: " A phụ có gì muốn nói liền nói đi."
"Cẩm ca nhi, ta hôm nay lại thấy có bà mối hướng nhà Triển Tu đi tới."
"Đến thì đến thôi, cũng đâu có liên quan gì đến ta."