Chương 12: Đập sạp

Mấy hôm trước Dương Cẩm trị khỏi bệnh phong thấp cho một vị lão gia nhà giàu trên trấn, nên mấy ngày nay người nghe danh mà tới càng ngày càng nhiều.

"Tránh đường, tránh đường!" bỗng có mấy tên tiểu tư dáng vẻ hung hăng đẩy đám người đang vây quanh sạp hàng ra, đi phía sau còn có một hán tử mặc áo lam.

Tên đó nhìn Dương Cẩm, trong lòng nghi hoặc, tiểu ca nhi này trông tuổi còn trẻ như vậy, thật sự có thể chữa bệnh? Trên mặt liền tỏ ra khinh miệt: "Tiểu ca nhi, ta là người trong phủ Lưu viên ngoại, nếu ngươi có thể trị khỏi bệnh cho công tử nhà ta, thì sẽ không thiếu chỗ tốt đâu, đi theo ta."

Dương Cẩm vẫn bình tĩnh bắt mạch cho người ta, đối với lời hán tử áo lam nói thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Tên hán tử áo lam thấy dắn dám ngó lơ mình, thẹn quá hóa giận, ra hiệu tiểu tư đập sạp, những người xung quanh thấy cảnh này lòng cực kỳ căm phẫn, nhưng chỉ là giận mà không dám nói gì, Lưu viên ngoại là nhà có quyền thế nhất ở trấn trên, huống chi còn có Trịnh gia nữa.

Dương Cẩm trong mắt chợt lóe hàn quang, đợi tên hán tử áo lam đập phá sạp xong thì hắn ta liền gọi thêm vài người tới áp giải Dương Cẩm đi hướng phủ Lưu viên ngoại. Dương Cẩm cũng không hề phản kháng, chỉ là đi được vài bước, hai người đang áp giải hắn đột nhiên hét thảm một tiếng, rất nhanh mọi người liền biết nguyên do, hóa ra bàn tay vừa chạm vào người Dương Cẩm của bọn họ đang sưng to rất nhanh, trong lúc đám người đang kinh hô, tình trạng sưng to của bọn họ đã lan sang đến cánh tay.

Hai gã tiểu tử kêu gào thảm thiết liên tục, liên tục gọi quản gia, tên hán tử áo lam kia chính là quản gia của phủ Lưu viên ngoại, nhìn thấy cảnh này trong lòng hắn cũng một trận hoảng hốt.

Dương Cẩm đi đến trước mắt hắn, đưa cả hai tay ra: "Không phải muốn bắt ta sao? Đi thôi."

Lưu quản gia nhìn hắn giống như gặp phải quái vật, thấy hắn đi đến thì liên tục lui về phía sau, sợ chính mình bị thương. Lưu quản gia biết đây là gặp phải tấm ván sắt, mặt cứng đờ xin lỗi: "Vừa rồi là do chúng ta đã mạo phạm tiểu thần y, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân." Nhìn lại mặt mũi đều đang bị sưng lên của hai tiểu tư, căng da đầu nói tiếp: "Còn thỉnh tiểu thần tiên ban cho giải dược."

Hai tên tiểu tư hiện giờ đều đau đến lục phủ ngũ tạng, nghe thấy vậy liền quỳ trên mặt liên tục dập đầu.

Dương Cẩm mang vẻ mặt mỉm cười: "Không cần, đến buổi tối sẽ tự khỏi." Lưu quản gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai tên tiểu tư cũng cảm thấy may mắn không thôi. Không ngờ tới Dương Cẩm lại nói: "Đến ngày mai sẽ lại tiếp tục sưng lên, cứ vậy lặp đi lặp lại bảy bảy bốn chín ngày liền khỏi hẳn."

"A" Lưu quản gia sợ hãi kêu ra tiếng, hai gã tiểu tư càng cảm thấy như trời đất quay cuồng, chỉ đau đớn trong chốc lát như vậy bọn hắn đã hận không thể lập tức chết quách đi, huống chi còn bị lặp lại bảy bảy bốn chín ngày.

"Như thế nào, các ngươi còn muốn thử cái khác?" Dương Cẩm làm bộ muốn ra tay, Lưu quản gia liên tục xua tay, "Vậy cút đi!"



Lưu quản gia vênh váo tự đắc mà tới, lại tè ra quần mà về.

Đám hạ nhân của Lưu phủ này thường xuyên ở trên trấn cáo mượn oai hùm, hiện giờ thấy cảnh tượng sợ hãi bỏ chạy của chúng, những người xung quanh đều cảm thấy thực sự hả giận. Nhưng đối với Dương Cẩm cũng nổi lên kính sợ, sau đó người đến thỉnh Dương Cẩm khám bệnh cũng chỉ dám hạ thấp tư thái, sợ chọc cho tiểu tổ tông này không vui, sẽ phải chịu tra tấn bảy bảy bốn chín ngày của hắn.

Lưu phủ.

Một vị ca nhi tuổi trung niên ăn mặc tinh xảo đang ngồi trên ghế cao, dáng vẻ đang giận dữ nghiến răng nghiến lợi khiến cho gương mặt vốn dĩ rất tuấn tú hiện tại trở nên đáng sợ hơn nhiều: "Đồ vô dụng!"

Lưu quản gia khom lưng đứng ở phía dưới không dám lên tiếng.

"Một tên lang trung nhỏ bé mà cũng dám không đem phủ viên ngoại vào mắt." Vừa nói vừa xiết chặt cái ly trong tay như muốn bóp nát.

Một tiểu tư vừa chạy vào đến cửa liền báo: "Chủ mẫu, lão gia tới."

Trịnh Dạ Mai lúc này mới đem chiếc ly từ trong tay đặt lại lên bàn, phất tay với Lưu quản gia nói: "Lui xuống đi!"

Người tới một thân bụng bự, khuôn mặt béo mập cũng khiến cho biểu cảm trở nên dữ tợn, chỉ là từ đường nét gương mặt thì mơ hồ có thể thấy được khi tuổi còn trẻ cũng là một người tuấn lãng. Hắn chính là phụ thân của Lưu Triển Tu - Lưu Tế Lưu viên ngoại. Trịnh Dạ Mai vội đón tiếp: "Lão gia sao lại trở về vào lúc này?"

Lưu Tế khoát tay: "Song ca nhi tốt hơn chút nào chưa?"

"Không có, vẫn là như vậy."

Lưu Tế nghi hoặc: "Ngày hôm qua không phải lan truyền trên trấn có một vị thần y, cho các ngươi đi mời, ngay cả hắn cũng không thể trị khỏi sao?"

Trịnh Dạ Mai lập tức cả giận nói: "Những người phái đi ngày hôm qua khi trở lại phủ thì một thân sưng to, Lưu quản gia nói là tiểu lang trung kia khinh thường Lưu phủ chúng ta nên ra tay hạ độc."