“A? ngươi biết chữa bệnh?” Dương Thạch Phong kinh ngạc.
“A cái gì a, ngươi nếu là tin lời ta nói thì hãy cho ông nội ngươi trị, nếu không tin vậy thì quên đi.”
Dương Thạch Phong xua xua tay, “Không đúng không đúng, ta không có không tin ngươi, chỉ không nghĩ tới ngươi cũng biết y thuật.”
Thập Nhất nhún vai, bình đạm mà trần thuật sự thật, “ta từ nhỏ đã học y.”
Nàng đúng là từ nhỏ đã học y. Khi nàng vẫn chỉ là một tế bào đã được cấy gien y học, mục đích nhưng bồi dưỡng ra cỗ máy y học bán mạng vì bọn họ, trong vô vàn các vật phẩm thí nghiệm, chỉ có nàng là vật phẩm thành công, các nhà khoa học phục vụ cho chính phủ liền điên cuồng bắt đầu bồi dưỡng nàng, cho đến khi trình độ y thuật của nàng đứng đầu thế giới.
Nhưng bọn chúng đã quên rằng, chúng bồi dưỡng nàng đồng thời cũng khiến cho nàng có được năng lực thoát khỏi khống chế của chúng. Cuối cùng, nhóm người kia toàn bộ đã chết trong tay nàng, mà nàng cũng bị chính phủ thường xuyên đuổi gϊếŧ. Thế nhưng, đối với nàng tự do mới là quan trọng nhất.
Dương Thạch Phong lại vô cùng kinh ngạc trước lời nói của Thập Nhất, từ nhỏ đã học y sao? Như vậy tức là không ít năm đi? Nói không chừng nàng thật sự có thể chữa được cho ông nội. Dù sao gia gia đã khám qua rất nhiều đại phu nhưng đều không khỏi, để Thập Nhất xem thử cũng coi như là thêm một lần hy vọng.
Dương Thạch Phong giải thích cho Dương gia gia việc Thập Nhất sẽ trị chân cho ông. Dương gia gia tuy rằng đã sớm không ôm hy vọng gì với chân mình, nhưng thấy tôn tử nhà mình còn tràn ngập mong đợi, cũng không đành lòng cự tuyệt, liền đồng ý.
Dù sao ngựa chết cứ coi như ngựa sống mà chạy chữa đi.
Thập Nhất khám chân cho Dương gia gia, ấn vào các bộ phận khác nhau trên chân, xác nhận rằng tình trạng tê liệt do ngã ban đầu quả thực không phải là vấn đề quá lớn. Tuy nhiên, do kéo dài nhiều năm như vậy, kinh mạch đã bị tắc nghẽn nghiêm trọng, nên thành ra lại khá khó khăn, không thể trong một chốc, một lát mà tốt lên được. Cần phải từ từ điều trị, nếu là tình huống tốt, hai ba tháng sau sẽ có thể đi lại.
Nghe Thập Nhất nói có thể nắm chắc chữa trị, hơn nữa chỉ hai, ba tháng là có thể khỏi, khỏi nói Dương Thạch Phong có bao nhiêu vui mừng, ánh mắt nhìn Thập Nhất thập phần nóng bỏng.
Dương gia gia cũng không nghĩ tới chính mình còn có thể chữa khỏi. Ông cũng đã mười mấy năm không đứng lên được, thân thể càng ngày càng kém, vốn dĩ cho rằng mình chỉ có thể nằm chờ chết, chưa bao giờ nghĩ đến phút cuối cùng lại có thể đứng lên được? Dương lão gia tử trong lúc nhất thời kích động không nói lên lời.
Thập Nhất nói: “Dù sao ta cần có hai loại dược thảo, như vậy mới có thể bắt đầu điều trị.”
Dương Thạch Phong vội vàng nói: “Ngươi muốn cái gì?Dù mười loại hay trăm loại ta cũng nhất định tìm được.”
Thập Nhất cũng không biết dược thảo ở thời đại này với thời đại trước đó của nàng có khác nhau hay không. Các loại thảo dược nàng đã từng sử dụng đều do công nhân trồng ở vườn thảo dược thực nghiệm, có lẽ ở đây không có hoặc nếu có thì tên cũng có thể không giống nhau.
Nghĩ nghĩ, Thập Nhất tinh tế miêu tả cho Dương Thạch Phong hình dạng và công hiệu của hai loại dược thảo này. Sau đó dùng bút than vẽ đại khái hình dáng trên mặt đất cho hắn xem, Dương Thạch Phong nghiêm túc ghi nhớ, “Ngày mai ta sẽ lên núi đi tìm xem, nếu không có ta sẽ đi hiệu thuốc trên trấn tìm.”
“Nếu thật sự không có cũng không sao, có thể dùng dược thảo tương đồng công hiệu để thay thế, chỉ cần hiệu quả giống nhau là được.” Nàng cần dược thảo có tác dụng giảm nhiệt và hỗ trợ khơi thông.
Dương Thạch Phong nghiêm túc gật đầu, “Được, ta đã biết.”
Buổi tối, Dương Thạch Phong kho cá, bởi vì con cá quá lớn, nên một phần dùng để nấu canh, cho nên, Thập Nhất được ăn đến hai món cá.
Vốn dĩ Thập Nhất còn cho rằng bữa cơm giữa trưa kia đã rất ngon, rất ngon rồi. Nhưng hiện tại nàng mới phát hiện, cơm buổi tối mới là ngon nhất, hóa ra thịt thật sự so với rau dưa còn ngon hơn!
Những người sinh hoạt ở mạt thế như bọn họ thật sự quá đáng thương.
Thập Nhất một ngụm tiếp một ngụm ăn không ngừng được, hạnh phúc đến mị cả mắt, bộ dáng lãnh đạm thường ngày biến đi đâu mất, giờ phút này chỉ còn một con mèo nhỏ tham ăn.
Dương Thạch Phong đang ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thập Nhất một cái, trong mắt tràn ngập ý cười, sợ Thập Nhất bị mắc xương, hắn liền gỡ thịt cá ra gắp vào trong chén của Thập Nhất. Nhưng chính hắn lại không ăn miếng nào, chỉ gắp dưa chuột, thịt cá và trứng gà chưng một chút cũng không đυ.ng đũa.
Hắn muốn để lại cho Thập Nhất ăn.
Thập Nhất lắc lắc đầu, càng thêm xác định người nam nhân này chính là một tên đầu đất. Thứ tốt chính mình không ăn mà lại nhường cho nàng, không phải đồ ngốc thì là cái gì.
Thập Nhất đem thịt cá đã sớm chất cao thành ngọn núi trong bát mình, gắp một nửa bỏ vào trong chén Dương Thạch Phong, “Ngươi không biết chính mình ăn sao, mau ăn đi.”
Dương Thạch Phong nhìn thịt cá trong chén mình, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, một cảm giác vui sướиɠ lan khắp toàn thân, gắp lên một miếng thịt cá cho vào miệng, giống như đang ăn sơn hào hải vị, “Ha hả, ăn thật ngon.”
Thật là khờ.......
Cơm nước xong, Dương Thạch Phong không có nghỉ ngơi, mà đi phòng bếp nhào bột, đoạn giải thích với Thập Nhất, “Ngày mai ta sẽ lên núi săn thú, phải đến chạng vạng tối mới có thể trở về, không thể nấu cơm cho ngươi và gia gia, ta hấp sẵn mấy cái màn thầu cho ngươi cùng gia gia, chờ buổi tối trở về ta lại làm đồ ăn ngon cho ngươi được chứ?”
Dương Thạch Phong sợ Thập Nhất cảm thấy màn thầu không ngon sẽ không ăn. Kỳ thực, đối với người nông dân, trong một tháng có thể ăn bánh hấp một lần là chuyện vô cùng hạnh phúc. Dương Thạch Phong cũng vậy, để tiết kiệm tiền chữa bệnh cho ông nội, hắn thường chỉ ăn cháo gạo lứt. Hôm nay nhưng lại nấu cơm tẻ và làm màn thầu trắng, bởi vì hắn không muốn ủy khuất Thập Nhất, hắn luôn cảm thấy phải để nàng ăn ngon mới được.
Nhưng gạo trắng và bột mì trong nhà chỉ có một chút, nấu hai bữa cơm đã hết, xem ra, ngày mai hắn phải cầm con mồi đi lên trấn bán, sau đó lại mua thêm gạo và bột mì trở về.
Nghĩ đến đó, Dương Thạch Phong lấy hoa màu trong nhà ra, làm hai cái bánh bao hoa màu, ngày mai đi trên núi, hắn sẽ mang theo để ăn cho đỡ đói, màn thầu trắng sẽ để lại cho Thập Nhất và gia gia ăn.
Nói đến săn thú, tuy rằng Thập Nhất từ trước không có làm qua, nhưng nàng lại chiến đấu với vô số động vật biến dị, săn thú ở nơi này so với chiến đấu ở thời đại trước của nàng có vẻ đơn giản hơn nhiều, nàng cũng có thể đi theo bắt con mồi, liền nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Dương Thạch Phong nghe vậy lập tức lắc đầu, “Không được, không được, săn thú rất nguy hiểm, cũng rất mệt, phải chạy liên tục một ngày, ở nhà thoải mái hơn, ngươi cứ ở lại trong nhà đi.”
Thập Nhất mở to mắt nhìn hắn, nhấn mạnh một sự thật, “Ngươi cũng biết rồi đấy, sức lực của ta rất lớn, so với ngươi còn lớn hơn.”
Dương Thạch Phong biết sức lực của Thập Nhất so với hắn lớn hơn, nhưng hắn vẫn cảm thấy Thập Nhất nên được sống một cách thoải mái, dễ chịu. Mấy việc nặng nhọc như săn thú thì nên để hắn làm. Cô nương gia làm sao chịu được loại khổ này, hắn lại khuyên nhủ: “Thập Nhất, tuy rằng sức lực ngươi rất lớn, nhưng núi sâu rừng già bụi gai nhiều, muỗi cũng nhiều, thật không dễ đi, một cô gia nương đi khác nào là chịu tội. Ngươi cứ ở nhà được không?”
Thập Nhất im lặng, cố chấp nhìn hắn.
Dương Thạch Phong có hơi chút đau đầu, gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, “Thập Nhất, chỉ cần ngươi không đi, ta sẽ nấu đồ ăn ngon cho ngươi, thế nào?”
Ăn ngon à? Đôi mắt Thập Nhất xoay chuyển.
Dương Thạch Phong cười cười, dụ hoặc nói: “Ta sẽ làm sủi cảo cho ngươi ăn có được không?”
“Sủi cảo?” Thập Nhất nhớ tới lúc gặp vị đại thẩm kia, nàng ta nói sẽ làm sủi cảo. Sủi cảo hình như ăn rất ngon đúng không?
Nhìn thấy Thập Nhất hứng thú, Dương Thạch Phong lập tức nói: “Sủi cảo ăn rất ngon, đặc biệt thơm, so với cơm còn ngon hơn, ngươi có muốn ăn thử không?”
So với cơm còn ngon hơn sao? Như vậy thì sẽ ngon đến mức nào đây? Thập Nhất lập tức động tâm, “Vậy khi nào sẽ làm sủi cảo?”
Dương Thạch Phong: “Chờ ta đi săn thú trở về, đem con mồi lên trên trấn bán lấy tiền, sau đó sẽ gói cho ngươi luôn được không?”
Ăn vẫn là rất quan trọng! Thập Nhất lập tức vì ăn mà thỏa hiệp, “Được rồi, lần này ta sẽ không đi.” Lần sau mới đi cũng được.
Dương Thạch Phong nhẹ nhàng thở ra, hắn dường như phát hiện, đối phó với nàng, chỉ cần dùng đồ ăn ngon là được, mà cái khác hắn không dám nói, nhưng trù nghệ vẫn là rất tốt.
Lúc này màn thầu cũng đã hấp xong, nóng hầm hập, mềm mại, trắng xốp nhìn rất đáng yêu. Thấy Thập Nhất nhìn màn thầu chằm chằm, Dương Thạch Phong từ l*иg hấp lấy ra một cái đưa cho nàng, “ngươi ăn trước một cái thử xem, còn lại để ngày mai ăn.”
Thập Nhất kỳ thật đã ăn no, nhưng bây giờ nhìn thấy chiếc màn thầu này, nàng vẫn rất muốn ăn, không chịu nổi sự dụ hoặc của mỹ thực, bèn nhận lấy, cắn một miếng, mềm mại thơm ngọt, miệng đầy dư vị và hương thơm.
Ngon quá!
Thập Nhất cảm thấy cái người tên Dương Thạch Phong này rất lợi hại. Đồ ăn ngon gì cũng làm được. Trong mắt của Thập Nhất, dù hắn không có sức lực lớn, lại cũng không có dị năng, nhưng so với các dị năng giả còn lợi hại hơn cả trăm lần. Nếu ở mạt thế mà có một đồng bọn biết nấu ăn ngon như vậy, dù cho hắn không thể giúp được cái gì, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện nuôi hắn cả đời, đi đến nơi nào cũng đưa hắn theo.
Nhưng hiện giờ ở chỗ này, tạm thời là hắn đang nuôi nàng.
Ngày hôm sau, khi Thập Nhất tỉnh lại Dương Thạch Phong đã sớm không có ở nhà. Trong phòng bếp, màn thầu đã được hấp nóng sẵn, Thập Nhất rửa mặt xong liền đi mở nắp nồi, từ l*иg hấp lấy ra một cái màn thầu, lại múc ra một chén cháo rau dại, cháo ăn cùng với màn thầu, Dương Thạch Phong đã nói với nàng như vậy.
Nhưng trước khi ăn, Thập Nhất chợt nhớ ra không phải nàng ở nhà một mình, còn có một lão gia tử nữa.
Ở trong nhà người khác, nếu chỉ biết ăn một mình mình cũng không tốt, Thập Nhất nghĩ vậy liền chạy tới phòng phía đông, nhìn thấy Dương lão gia tử đang nằm trên giường, bên cạnh giường còn có một cái bát không, ngoại trừ cái bát không còn thừa vài cái bánh màn thầu. Xem ra sáng nay Dương Thạch Phong đã lo cho lão gia tử ăn rồi.
Thập Nhất thấy thế liền an tâm mà ăn sáng.
Ăn xong, Thập Nhất ngồi không cũng thấy nhàm chán, liền ra cửa, muốn đi ra con sông hôm qua nhìn xem, nếu có thể bắt được cá, thì lại có cá để ăn.
Thập Nhất ở bờ bẻ một cành cây khá dài, đem phần đầu nhọn, đứng ở bờ sông nhìn chằm chằm động tĩnh trong nước. Chỉ cần có cá bơi qua, nàng sẽ dùng đầu nhọn chọc xuống.
“Tiểu nương tử, nàng đang đứng đây xem cái gì vậy?” Một giọng nam từ bên cạnh truyền đến đây.
Thập Nhất không cần quay đầu cũng biết đây là nam tử ngày hôm qua đứng bên ngoài hàng rào tre bị Dương Thạch Phong hù dọa chạy mất. Cái tên này lớn lên thật khiến người ta thấy chán ghét, Thập Nhất mặc kệ hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt nước.
Bị Thập Nhất làm lơ, Tống Đại Vĩ cũng không giận, cười hì hì đi đến bên cạnh Thập Nhất, “Tiểu nương tử, ngươi muốn bắt cá sao?”
“Ai, cái tên Dương Thạch Phong này, sao có thể để một tiểu nương tử nũng nịu như nàng phải làm loại công việc này kiếm sống chứ? Hơn nữa cá nấu lên ăn rất tanh, vô cùng khó ăn, sao có thể để nàng ăn thứ đồ như vậy? Dù sao cũng phải cho nàng ăn thịt gà, thịt vịt, thịt ngỗng mới được chứ.”
“Nhưng mà trong nhà Dương Thạch Phong nghèo như vậy, nghèo đến độ không có gì ăn, làm sao có thể cho nàng ăn thịt được, tiểu nương tử, ngày tháng khổ cực như vậy người như nàng không xứng phải trải qua.”
Hắn nói liên tục như vậy nhưng Thập Nhất dù là một cái liếc mắt cũng không cho hắn. Tống Đại Vĩ liếʍ liếʍ môi, ánh mắt rơi trên dáng người phập phồng, quyến rũ của Thập Nhất xoay tròn, tràn ngập si mê, không ngừng cố gắng nói: “Tiểu nương tử, ta biết nàng là không có nơi nào để đi mới phải chịu thiệt đến ở nhà Dương Thạch Phong. Hay là như vầy, nàng đến nhà ta ở đi, phòng ở nhà ta rất tốt, vô cùng thoải mái, cũng không phải lo ăn, lo uống. Cha ta chính là trưởng thôn, ông ấy sẽ chiếu cố nàng, nàng thấy sao?”