Chương 45: Ngươi có nguyện ý không?

Lúc này, Thập Nhất đã thu thập xong hòm thuốc bước ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, người nhà sản phụ lập tức vây quanh, “Thần y, cảm ơn ngươi, ngươi đã cứu tôn tử của ta một mạng, ngươi chính là ân nhân của Chu gia chúng ta.”

“Thần y, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi cứu vợ và nhi tử của ta.”

“Thần y.......”

Người người mồm năm miệng mười cảm tạ, khiến bên tai Thập Nhất ong ong vang, ồn ào đến đau cả màng nhĩ.

Thập Nhất lập tức vươn tay ngăn người chung quanh, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Các ngươi có thời gian thì vào thăm sản phụ đi, không cần nhìn ta.”

Mẹ chồng sản phụ thấy Thập Nhất không thích ầm ĩ, cũng không thích người ta cảm tạ, vì thế liền đem mọi người đuổi đi. Cuối cùng chỉ còn một mình bà, nói: “Thần y, ngươi lưu lại ăn một bữa cơm đi, cho nhà chúng ta cơ hội cảm tạ ngươi một chút.”

Thập Nhất xua xua tay, “Không cần, ta không thích ở nhà người khác ăn cơm, ta về nhà ăn.” Nàng muốn đi về ăn đồ ăn ngon mà Dương Thạch Phong nấu.

Mẹ chồng sản phụ nghe vậy cũng không có miễn cưỡng, trực tiếp móc ra túi tiền, từ bên trong móc ra một lượng rưỡi bạc đưa cho Thập Nhất, “Thần y, đây là tiền khám bệnh của ngài. Hôm nay ngài vất vả, ngài xem có được không?”

Kỳ thật một lượng rưỡi đã số tiền khám bệnh lớn nhất mà nhà người ta có thể lấy ra được. Nếu nhiều hơn thì đám con dâu sẽ náo loạn, nhưng bà cũng sợ thần y chê ít, nếu là chê ít, bà dù liều mạng với những đứa con dâu khác cũng sẽ chi thêm.

Thần y cũng không thể đắc tội, về sau nói không chừng còn có phải mời người ta.

Thập Nhất nhìn bạc, duỗi tay nhận lấy, “Được rồi, ta đi đây.” Nói xong liền ra cửa.

Mẹ chồng sản phụ nhẹ nhàng thở ra, biết đây là không chê thiếu, trên mặt mang ý cười khách khí đưa Thập Nhất ra ngoài cửa, “Thần y, để ta bảo nhi tử ta lại dùng xe bò đưa ngài trở về.”

Thập Nhất cũng không nghĩ đi bộ một khoảng cách xa như vậy để trở về, đang định đồng ý, liền thấy ngoài cửa lớn đứng một bóng hình quen thuộc, không phải Dương Thạch Phong thì là ai?

Thập Nhất bước nhanh đi đến trước mặt hắn, “Dương Thạch Phong, sao ngươi lại tới đây?”

Dương Thạch Phong nhìn Thập Nhất, “Ta săn thú trở về nghe gia gia nói ngươi tới nơi này, lo ngươi một mình trở về sẽ sợ hãi, nên tới đây đón ngươi.”

Thập Nhất bị hắn nói cho cười, hắn đến bây giờ vẫn còn coi nàng như một nữ tử nhu nhược mà đối đãi, cũng không biết người này đầu óc bị làm sao, chẳng lẽ đã quên sức lực của nàng?

Dù sao đã có người tới đón, Thập Nhất tự nhiên không cần để người nhà này đưa nàng trở về.

Nàng xoay người hướng mẹ chồng sản phụ nói một chút, liền ngồi lên xe bò Dương Thạch Phong đánh tới.

“Dương Thạch Phong, xe bò này ngươi mượn từ đâu?” Thập Nhất hỏi.

Dương Thạch Phong một bên đánh xe một bên trả lời: “mượn từ nhà Đại Ngưu trong thôn.”

Thập Nhất gật gật đầu, “Xem ra ở chỗ này sinh hoạt thật đúng là phải có cái xe bò, bằng không ra cửa đều không có phương tiện, đi bộ cũng mệt muốn chết. Xe bò tuy rằng chậm, nhưng tốt xấu cũng không cần chính mình đi.”

Dương Thạch Phong ở phía trước nghe, yên lặng ghi nhớ.

Thập Nhất chọc chọc hắn, “Ai, sao ngươi không hỏi ta sản phụ kia thế nào?”

Dương Thạch Phong nhấp môi cười, trong ánh mắt tràn đầy tín nhiệm với Thập Nhất, “Không cần hỏi, khẳng định là ngươi cứu về rồi có phải hay không, Thập Nhất thần y?”

“Hừ.” Thập Nhất hừ hừ, nở nụ cười.

Nhưng giây tiếp theo lại ngừng cười, cảm khái nói: “Nơi này sinh hài tử cũng thật không dễ dàng, tùy thời đều có nguy hiểm đến sinh mệnh, nếu không may thì một thi hai mệnh.”

Dương Thạch Phong nghe vậy nhẹ nhàng thở phào, “Đúng vậy, sinh hài tử rất nguy hiểm. Rất nhiều phụ nhân trong thôn khi sinh hài tử không chịu nổi đã mất mạng.” Hắn từ nhỏ đến lớn gặp qua quá nhiều trường hợp như vậy.

Thập Nhất cũng biết đây là thời đại y học kỹ thuật hạn chế, vô pháp thay đổi. Nhưng nàng không hiểu tại sao đã biết rõ sinh hài tử nguy hiểm, những người đó còn muốn sinh liên tục như vậy? Trong thôn, trên cơ bản một nhà cũng phải sinh bốn, năm hài tử. Có người cả đời sinh đến bảy, tám đứa, những người này sẽ không sợ sao?

Theo Thập Nhất biết, thời đại này có phương pháp tránh thai, cũng có phương thuốc tuyệt dục. Nếu muốn không sinh nữa thì hoàn toàn có thể không sinh, nhưng lại có rất ít người dùng.

Thập Nhất đem nghi hoặc trong lòng nói ra, Dương Thạch Phong nghe xong, nhíu mày, đối với tình huống như vậy hắn cũng nói không rõ. Đại khái là quan niệm do lão tổ tông truyền xuống, mọi người đều sinh liên tục, sinh đến không thể sinh nữa mới thôi. Mọi người đều không cảm thấy như vậy có gì không đúng, cũng đều cảm thấy nữ nhân thì phải sinh hài tử.

Nhưng nếu là hắn thì sao? Dương Thạch Phong hỏi chính mình.

Trước kia Dương Thạch Phong cũng không nghĩ tới vấn đề này, nhưng lúc này, trong đầu hắn lại đối với vấn đề này lại có nhận thức rành mạch: Nếu sinh hài tử nguy hiểm như vậy, như vậy hắn thà rằng không cần hài tử. Nếu may mắn có thể có một hài tử, như vậy hắn chỉ cần một người, một hài tử là đủ. Không thể để tức phụ của mình chịu khổ nhiều lần.

Hắn cũng không muốn phải gánh vác thống khổ mất đi tức phụ.

Dương Thạch Phong cũng không rõ chính mình khi nào đã có ý tưởng này.

Nhưng hắn mỗi lần nghĩ đến tức phụ, trong đầu luôn theo bản năng dung nhập đến hình ảnh Thập Nhất.

Tình cảm đều là đối với Thập Nhất mà phát sinh. Hắn biết như vậy là khinh nhờn Thập Nhất, nhưng hắn không thể khống chế được đại não của mình. Hắn vô pháp tưởng tượng người khác trở thành vợ hắn.

Dương Thạch Phong không biết, nếu người kia không phải là Thập Nhất, hắn còn có thể nghĩ như vậy hay không. Nhưng sau đó, hắn lại cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều. Nếu người kia không phải là Thập Nhất, hắn cũng sẽ không thành hôn, hắn sẽ sống với gia gia, sau đó một mình trả qua đến già đi.

Dương Thạch Phong tự giễu cười cười, nói với Thập Nhất đang ngồi ở phía sau: “Những người khác nghĩ như thế nào ta cũng không biết, nhưng nếu là ta, ta chỉ cần một đứa con, mặc kệ là nam hài hay nữ hài ta đều thấy đủ.”

Thập Nhất nghe vậy khóe miệng câu lên, tán thưởng mà vỗ vỗ hắn, “Không tồi không tồi, ý tưởng của ngươi khá tốt, vợ ngươi về sau thật có phúc.”

Vậy ngươi có nguyện ý là người có phúc này không? Dương Thạch Phong ở trong lòng yên lặng hỏi, lại không dám mở miệng nói ra.