Chương 43: Thần y

Tin tức Dương gia gia đã khỏi chân lan truyền ra toàn thôn.

Không ít người có quan hệ không tồi với Dương gia gia đều mang theo đồ vật tới cửa thăm.

Cũng có không ít người ôm mục đích tò mò mà đến, muốn nhìn một chút rốt cuộc có thần kỳ như lời đồn đãi hay không.

Trong nhà Dương Thạch Phong nhất thời cực kỳ náo nhiệt.

Thấy nhiều người tới xem mình như vậy, Dương gia gia rất vui mừng.

Người tuổi lớn luôn thích bên người náo nhiệt, đặc biệt là một người già cô đơn nằm trên giường mười mấy năm như Dương gia gia lại càng thích.

Người trong thôn hiện tại đã hoàn toàn coi Thập Nhất như thần y.

Đau đầu, nhức óc liền sẽ tới cửa tìm Thập Nhất để khám. Thập Nhất chỉ cần kê dược thảo trở về uống là được, cũng không cần dùng đến ngân châm. Bệnh như vậy Thập Nhất cũng không đòi nhiều tiền, hai mươi văn là được, nếu không có tiền thì có thể đưa trứng gà rau dưa trong nhà. Dù sao mấy thứ này cũng giống nhau.

Nhưng phàm là Thập Nhất đã ra tay, về nhà không quá hai ngày bệnh sẽ khỏi.

So với trước đây đi trấn trên xem đại phu mua dược liệu hiệu quả còn cao hơn. Người trong thôn đối với Thập Nhất khen không dứt miệng.

Thập Nhất ban đầu cũng chỉ có ý định xem bệnh cho người trong thôn kiếm chút bạc, kết quả không nghĩ tới người ngoại thôn cũng nghe tin chạy đến.

Hôm nay, Thập Nhất đang ở trong viện chơi đánh đu, đột nhiên một đám người từ ngoài cửa xông vào, tiến vào liền hô to: “Thần y đâu? Thần y ở đâu? Mau ra đây cứu người!”

Cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, nhìn sao cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt còn hơi non nớt, lúc này mồ hôi đầy đầu, tóc tai tán loạn, biểu tình trên mặt tràn đầy kinh hoảng, thất thố. Tựa như con ruồi nhặng không đầu đâm loạn xạ, trong miệng không ngừng kêu thần y cứu mạng.

Khi thấy Thập Nhất ngồi ở bàn đu dây, biểu tình nam tử dừng lại, giống như trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một bó đuốc, kích động như người điên hướng Thập Nhất hỏi, “Ngươi biết thần y ở đâu không? Ngươi mau kêu nàng ra đây, vợ ta chờ nàng cứu mạng !”

Thập Nhất ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người tới, không nói một lời.

Nam tử bị ánh mắt Thập Nhất nhìn đến sửng sốt, dần dần dưới cái nhìn chăm chú của Thập Nhất khôi phục lại bình tĩnh, biểu tình trên mặt chậm rãi tốt hơn rất nhiều, dùng tay lau mặt, nói một câu, “Thực xin lỗi, ta quá sốt ruột.”

Thập Nhất sau đó mới mở miệng: “Ngươi có chuyện gì?”

Nam tử sau khi khôi phục bình tĩnh, đầu óc cũng thanh minh hơn, cũng có thể đoán được nữ tử dị thường mỹ mạo trước mắt hẳn là thần y mà mọi người đồn đại. Truyền thuyết thần y của Bạch Vân thôn là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp giống tiên nữ. Nếu không phải nữ tử trước mắt, cũng không có nữ tử nào khác có thể so sánh được với tiên nữ nữa.

“Ngươi là thần y đúng không? Vợ ta khó sinh, nàng là đầu thai, sau một ngày cũng không sinh được hài tử. Nàng đã không còn sức lực, bà mụ đều nói không có biện pháp, cầu xin ngươi cứu vợ ta với, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.”

Nam tử nói quỳ xuống dập đầu một cái cho Thập Nhất.

Bà mụ trong thôn đã bất lực, hài tử không ra được, vợ hắn hơi thở thoi thóp. Bà mụ nói nên chuẩn bị tâm lý, người lớn và trẻ nhỏ đều không được. Tin tức này khiến hắn giống như bị sét đánh giữa trời quang , cảm giác trời cũng sụp xuống.

Cả nhà đều khóc lên, đã chấp nhận hậu quả một thi hai mệnh, nhưng hắn không tin sẽ như vậy. Hắn và tức phụ vừa mới thành thân hơn một năm, hai người bọn họ mới có đứa bé đầu tiên, rõ ràng trước đó còn bởi vì có hài tử mà vui sướиɠ như vậy, nhưng đảo mắt lại đã một thi hai mệnh, sao hắn có thể tiếp thu!

Hắn muốn vợ hắn sống, hắn muốn hài tử hắn sống!

Lúc này, trong thôn không biết là ai đột nhiên đề ra, “Hình như ở Bạch Vân thôn có một thần y, đường chất nữ đại tỷ ta gả vào Bạch Vân thôn, lần trước trở về nhà mẹ đẻ nói thần y kia không chỉ lớn lên xinh đẹp như tiên nữ, y thuật cũng như Hoa Đà tái thế, không có bệnh gì là nàng không trị được. Còn nói một lão gia tử tê liệt nằm trên giường sắp xuống mồ cũng cứu được, hiện tại đã có thể đi lại.”

Lời này giống như một tia sáng trong bóng đêm, khiến hắn tức khắc có hy vọng. Không nói hai lời lập tức mượn một chiếc xe bò vội vàng chạy đến Bạch Vân thôn.

Thập Nhất lúc này cũng hoàn toàn đã hiểu người này đến đây là vì chuyện gì.

Xem ra nữ nhân cổ đại đúng như trong sách nói, sinh hài tử tựa như đi dạo quỷ môn quan, không cẩn thận đều có thể một thi hai mệnh.

Vốn dĩ nguyên tắc của Thập Nhất là không tới cửa trị liệu, ai muốn chữa bệnh phải tự mình tới, nhưng tức phụ người này hiện tại đang nằm trên giường không đi được. Chính mình không đi không được, xem ra hôm nay nàng phải đi một chuyến.

Ai bảo nàng không cẩn thận gặp phải đâu.

Khi ngồi trên xe bò, Thập Nhất không nhịn được tự mình tỉnh lại một chút. Nàng chẳng lẽ đã bị Dương Thạch Phong lây bệnh người tốt? Ý tưởng này khiến Thập Nhất không nhịn được run run, cảm thấy chính mình điên rồi, nàng kiểu gì cũng không phải là người tốt được.

Trên đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, khiến cơm trong bụng Thập Nhất cũng muốn nôn ra, rốt cuộc đã tới nơi.

Người trong phòng nghe được âm thanh vội vàng vọt ra, phụ nhân cầm đầu hỏi: “Đại Trang, có mời được thần y không?”

Nam tử tên Đại Trang kích động trả lời: “Nương, đã mời tới, Tiểu Vân có hy vọng rồi.”

Phụ nhân lúc này cũng thấy Thập Nhất từ trên xe xuống, đối mặt với Thập Nhất sửng sốt một chút mới phản ứng lại, vội vàng khách khí mời Thập Nhất vào, “Thần y, lần này phiền toái ngài. Ngài mau cứu con dâu của ta đi.”