Chương 37: Vì sao lại phải chạy bộ

“Vì sao lại phải chạy bộ? Còn nữa sao kêu cũng có thể chữa bệnh?” Tống Đại Vĩ nghi hoặc khó hiểu.

“Đương nhiên, trái tim ngươi sắp hỏng, dần dần sẽ ngừng đập, nhưng chạy bộ có thể giúp tim đập nhanh hơn, vừa lúc trị liệu bệnh này. Ngươi ngẫm lại xem có phải mỗi lần ngươi chạy bộ, tim đều đập đặc biệt nhanh?”

Tống Đại Vĩ nghĩ lại thật đúng là như vậy. Nghi hoặc trong lòng tiêu trừ. Lúc này lại nghe Thập Nhất tiếp tục giải thích: “Về phần hô to, là bởi vì trong cơ thể sinh bệnh có trọc khí, cần thiết phải được bài xuất ra ngoài. Hô to sẽ có thể làm cho trọc khí bài xuất ra ngoài rất nhanh, như vậy phục hồi cũng càng nhanh.”

Tống Đại Vĩ tin tưởng không nghi ngờ, gật đầu liên tục, hoàn toàn đã quên hắn hôm nay tới là ôm mục đích gì.

Đối với hắn mà nói, háo sắc sao có thể quan trọng bằng mạng sống được.

“Được rồi, ngươi đi về đi. Trong vòng một tháng tốt nhất đừng đυ.ng vào thịt cá, cũng đừng uống rượu, càng không thể dính nữ sắc. Bằng không bệnh chỉ càng ngày càng thêm nghiêm trọng.” Thập Nhất lại bổ cho hắn thêm một đao.

Tống Đại Vĩ ngập ngừng, trong lòng sầu phát điên, chỉ cảm thấy yêu cầu này quả thực muốn mệnh hắn.

Không thể ăn thịt uống rượu còn có thể, nhưng không thể đυ.ng vào nữ nhân? Hắn từ năm mười bốn tuổi khai trai chưa ngừng chạm vào nữ sắc một ngày nào?

Hắn sao có thể nhịn được?

Xem thần sắc Tống Đại Vĩ, Thập Nhất chậm rì rì nói: “Ngươi phải nhớ lấy, một khi phá lệ một lần, bệnh tình liền sẽ nghiêm trọng thêm một phân, đến lúc đó ta cũng cứu không được ngươi.”

Tống Đại Vĩ bị dọa, tức khắc cắn răng gật đầu, “Được, ta biết rồi, ta nhất định tuân thủ.”

Thập Nhất vươn tay tới, “Được, như vậy hồi phục là không thành vấn đề, hiện tại trả tiền khám bệnh cho ta đi.”

Tống Đại Vĩ móc ra túi tiền của mình, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Một lượng bạc tử.”

“Cái gì?! Một lượng bạc tử?” Tống Đại Vĩ tay run lên, bị ‘công phu sư tử ngoạm’ của Thập Nhất làm cho hoảng sợ. Một lượng bạc tử đủ cho hắn đi hoa tửu hai lần.

Thập Nhất sắc mặt trầm xuống, “Ngươi có ý gì? Nếu là khinh thường cũng đừng tới tìm ta.”

Tống Đại Vĩ vốn là người sĩ diện. Bị người ta khinh thường như vậy sao được, đặc biệt trong lòng còn nghĩ không thể mất mặt với tiểu nương tử trước mặt.

Vì thế, hắn khẽ cắn môi, chảy máu trong lòng, móc từ trong túi tiền một lượng bạc tử dùng để đi uống hoa tửu đưa cho Thập Nhất.

Trả xong bạc rồi, cả người Tống Đại Vĩ càng thêm mềm, cũng không muốn nói thêm gì với Thập Nhất, xoay người đi trở về nhà. Hiện tại, cả người hắn không có sức lực gì.

Tống Đại Vĩ mới vừa đi không lâu Dương Thạch Phong đã trở về, buông lưỡi hái trong tay xuống liền hỏi: “Ta vừa rồi hình như nhìn thấy Tống Đại Vĩ, có phải hắn vừa từ trong nhà đi ra ngoài không?”

Thập Nhất cũng không giấu hắn, “Hắn tới tìm ta để khám bệnh, mới vừa đi.”

Dương Thạch Phong vừa nghe, tháo mũ trên đầu xuống, vội vàng đi đến trước mặt Thập Nhất sốt ruột nhìn nàng, “Hắn không làm gì chứ? Ngươi đừng để ý người nọ. Hắn chính là cái tên du thủ du thực, không làm chuyện gì tốt.”

Thập Nhất thấy hắn sốt ruột, vẫy vẫy tay, “Hắn có thể làm gì được, ta xem bệnh cho hắn, còn thu được một lượng bạc nữa.” Thập Nhất đem một lượng bạc tử trong tay cho hắn xem.

Thật đúng là sinh bệnh? “Hắn thật sinh bệnh? Bệnh gì mà hết một lượng bạc vậy?”

“Không có bệnh gì. Nhưng hắn nói hắn có bệnh, ta cũng không thể nói hắn không có bệnh được. Cho nên ta liền thuận theo ý của hắn.”

Thập Nhất cảm thấy Tống Đại Vĩ kia không chỉ người ngợm ghê tởm, đầu óc cũng dại dột, rõ ràng lừa dối hắn mà hắn cũng hoàn toàn tin tưởng, thật không biết nói như thế nào mới tốt.

Vì thế, Thập Nhất đem chuyện nàng làm như thế nào để lừa Tống Đại Vĩ kể cho Dương Thạch Phong nghe.

Dương Thạch Phong nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, cũng không biết nên đánh giá Tống Đại Vĩ như thế nào.

Dù sao, Dương Thạch Phong còn có hơi chút nghi hoặc, “Nhưng hắn rõ ràng không bệnh, nếu là đi trấn trên khám lại đại phu không phải lòi ra sao?”

Thập Nhất tinh tế xoa ngân châm của mình, “Vốn là không có, nhưng ta châm kim cho hắn liền có. Hắn hiện tại cả người vô lực, trái tim cũng đau, không phải bệnh thì là cái gì?”

Dương Thạch Phong có hơi sợ Thập Nhất đùa với lửa, “Vậy hắn không có nguy hiểm gì chứ? Không thể khiến người ta bị thế nào được.”

Thập Nhất xua tay làm hắn yên tâm, “Không có gì, sẽ không thương tổn thân thể, chỉ phải chịu khổ một chút mà thôi. Chỉ cần hắn thật sự theo như lời ta nói, mỗi ngày chạy hai canh giờ, vừa chạy vừa hô to, một tháng sau bệnh trạng liền sẽ tự động biến mất.”

Dương Thạch Phong yên tâm, đồng thời cũng bị thủ đoạn chơi người của Thập Nhất chọc cho nở nụ cười.

Nhưng cũng không cảm thấy có cái gì không tốt. Đều là tên Tống Đại Vĩ xứng đáng bị. Tên đó tâm tư không thuần, giả vờ bệnh để lừa Thập Nhất, đến quỷ cũng biết hắn ta đánh cái chủ ý gì. Hắn không ở nhà thật là đáng tiếc, bằng không hắn muốn đánh Tống Đại Vĩ đến trưởng thôn đều nhận không ra, xem lần sau tên đó còn dám đánh chủ ý lên người Thập Nhất nữa hay không!

Kể từ đó, mỗi sáng khi mọi người còn đang ngủ thì đều nghe thấy tiếng ai đó la hét, chờ đến khi người trong thôn đều bị đánh thức, hùng hùng hổ hổ ra tới định giáo huấn người kia, thì thấy Tống Đại Vĩ giống hệt một tên điên, chạy vòng quanh thôn, người đầy mồ hôi cũng không ngừng một chút. Vừa chạy còn vừa hét lên, ai hỏi hắn cũng không để ý tới, chỉ lo chạy bộ, kêu to.

Mọi người cảm thấy Tống Đại Vĩ chắc là bị quỷ ám, sôi nổi chạy tới khuyên trưởng thôn tìm một bà cốt tới trừ tà. Đáng thương cho vợ chồng trưởng thôn cũng không dám cùng người khác nói trái tim của nhi tử nhà mình sắp bị ngừng đập. Sợ truyền ra thân thể Tống Đại Vĩ không tốt, về sau sẽ không có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn. Đã không thể nói, chỉ đành phải giải thích với mọi người là hắn đang rèn luyện thân thể.

Khi Dương Thạch Phong biết việc này không nhịn được cười nửa ngày, cảm thấy Thập Nhất chỉnh người thật giỏi. Nếu là trước kia hắn nhất định sẽ cảm thấy trêu đùa người khác không tốt, nhưng lần này hắn lại một chút cũng không cảm thấy vậy, chỉ thấy Thập Nhất nhà hắn quá đáng yêu.

Dương Thạch Phong cảm thấy hắn hình như cũng đang dần dần trở lên hư hỏng.