Chương 34: Thập Nhất đại phu

Tống Quyên hoa một mình tự biên tự diễn, đem những lời có thể khen tặng Thập Nhất đều nói một lượt. Cuối cùng, giọng nói cũng bốc hỏa. Tuy nhiên, người bên kia ăn cơm xong rồi cũng không thèm nói với bà một câu. Trong lòng bà cũng hiểu không thể trông cậy vào Thập Nhất có thể chủ động tiếp lời nói của mình. Nếu muốn nhờ nàng trị chân cho đệ đệ, vẫn phải là bà chủ động mở miệng.

Vì thế, Tống Quyên hoa lại lần nữa dày mặt, nói mục đích của chính mình, “Thập Nhất cô nương, ta biết ngươi có đại bản lĩnh, là người có tâm địa Bồ Tát, chỉ cần người có bệnh, có tai tìm ngươi là sẽ được cứu giúp. Thập Nhất cô nương, ngươi thương cho đệ đệ của ta đi. Hắn còn trẻ, cả đời nếu phải què chân thì thật đáng thương, ngươi cứu hắn có được không? Đại ân, đại đức của ngươi chúng ta suốt đời không quên.”

Thập Nhất ăn xong một ngụm cơm cuối cùng trong chén, lau miệng, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Tống Quyên hoa, hỏi: “Muốn ta cứu đệ đệ ngươi sao?”

Tống Quyên Hoa hai mắt sáng ngời, lập tức gật đầu như đảo tỏi, “Đúng đúng, Thập Nhất cô nương ngươi thương chúng ta, chữa chân cho đệ đệ ta đi.”

Thập Nhất gật gật đầu, thong thả ung dung nói: “Muốn ta cứu đệ đệ ngươi cũng được, nhưng là —— ta có điều kiện, liền xem các ngươi có đáp ứng hay không.”

Còn có điều kiện? Tống Quyên hoa do dự một chút, thử thăm dò hỏi: “Có điều kiện gì?”

Thập Nhất giơ năm ngón tay “ta muốn năm lượng bạc tiền thù lao, hơn nữa, ta không tới cửa trị, muốn trị thì chính mình tới đây.”

“Cái gì?!” Tống Quyên hoa cả kinh một chút từ ghế trên nhảy dựng lên, không thể tin tưởng mà hô: “Năm lượng bạc? Ngươi đây là cướp sao!”

Thập Nhất nhếch miệng, bộ dáng không sao cả, cười, “Đây là điều kiện của ta, ngươi nếu không có biện pháp đáp ứng, vậy đừng tìm ta, không cần bàn nữa.”

“Ngươi ——” Tống Quyên hoa chỉ vào Thập Nhất nói không ra lời, lại nghẹn một bụng khí.

Lúc này, Dương Thạch Phong đứng lên thu dọn chén đũa, vừa dọn vừa nói: “Nhị thẩm, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ngươi không thể yêu cầu Thập Nhất trị miễn phí đúng không? Y thuật của Thập Nhất chính ngươi cũng nói là Hoa Đà tái thế. Nếu đã là Hoa Đà tái thế trị chân mà chỉ đòi năm lượng bạc ngươi còn ngại đắt? Vậy dứt khoát không cần trị gì hết, xem ngươi có thể lấy ra năm lượng bạc tìm được người chữa khỏi chân cho đệ đệ ngươi không.”

Dương Thạch Phong nói chính là sự thật, có đạo lý khiến người khác không thể phản bác.

Tống Quyên Hoa nghẹn nghẹn, trong lòng cũng biết dù có tiêu hết mười lượng bạc, hai mươi lượng bạc cũng không thể chữa trị cho chân của đệ đệ. Lúc trước nhà bọn họ không phải không có xem qua, tìm cả đến đại phu trên thành, nhưng vẫn vô dụng. Đại phu người ta nói trị không hết được, chỉ có thể để hắn què một cách không nghiêm trọng.

Tuy nhiên, bà muốn chữa khỏi, lại cũng không muốn tiêu tiền. Vốn đang nghĩ Thập Nhất hiện tại ở nhờ nhà Dương Thạch Phong, xem như là người quen, có thể miễn phí điều trị, ai ngờ người này vừa mở miệng đã đòi năm lượng bạc. Kia chính là năm lượng bạc đó, lấy ra liền đau lòng a.

Thập Nhất thấy Tống Quyên Hoa bộ dáng tiếc tiền đến đau lòng, gợi lên khóe miệng, vừa lòng nhìn vào mắt Dương Thạch Phong. Không tiếng động khen ngợi hắn, khiến Dương Thạch Phong đỏ cả mặt, trong lòng lại ngọt vô cùng.

“Nhưng...... Nhưng......” Tống Quyên hoa nhưng nửa ngày, ấp úng nói: “Nhưng chúng ta không phải đều là người một nhà sao, người một nhà nơi nào lại khách khí như vậy, không thể thu tiền đúng không?” Tốt nhất đừng thu.

Thập Nhất cười nhạo một tiếng, “Ta và ngươi cũng không phải là người một nhà, ngươi đừng nhận thân thích bừa bãi.”

Tống Quyên Hoa cứng đờ.

Thập Nhất nói tiếp: “Năm lượng bạc đã là ta đã xem ở trên mặt mũi của Dương Thạch Phong cùng Dương gia gia rồi. Ngươi nếu là thấy quá nhiều, vậy thì đừng tới tìm ta. Ta chỉ biết tăng giá chứ không giảm giá. Ngươi nếu khiến ta cảm thấy phiền phức, nói không chừng ta cảm thấy không cao hứng liền lại không muốn trị đâu, việc này ta cũng không đảm bảo.”

Tống Quyên Hoa bị nói đến méo cả mặt. Nhưng lại không thể phản bác, cũng không dám nói thêm nữa sợ chọc Thập Nhất sinh khí, nàng thật sự lại không bằng lòng trị.

Cuối cùng, Tống Quyên Hoa không có biện pháp, đành phải dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà, trong lòng nghĩ phải về nhà mẹ đẻ một chuyến để nói chuyện này. Có nguyện ý ra tiền hay không liền xem cha mẹ bà. Bà dù sao đã tận lực, không thể trách bà được.

Tống Quyên hoa đi rồi, Thập Nhất nhướng mày, nhìn về phía Dương Thạch Phong nói: “Dương Thạch Phong, một tháng tới, nếu có ai muốn chữa bệnh có thể tới tìm ta, ngươi đáp ứng nhé.”

“A?” Dương Thạch Phong có điểm ngốc, hắn còn nhớ rõ ngày hôm qua hắn bảo nàng đi cứu Tiểu Sinh, bộ dáng nàng còn không muốn.

Nếu không phải hắn dùng mỹ thực dụ dỗ, e rằng nàng sẽ không đi. Như thế nào hôm nay lại thay đổi ý định như vậy? Còn chủ động yêu cầu hắn đáp ứng, việc này thật kỳ quái, “Thập Nhất, tại sao vậy?”

Thập Nhất nhàn nhạt nói: “Không sao cả, ngươi đáp ứng thì tốt, nhưng ta sẽ không trị miễn phí, ta sẽ thu tiền. Nếu đồng ý thì ta liền trị, không đồng ý vậy thì quên đi.”

Dương Thạch Phong ngơ ngác, sau đó trong mắt nổi lên ý cười, “Thập Nhất, ngươi nếu nguyện ý chữa bệnh cho người chung quanh thôn chúng ta thì thật là tốt quá. Ngươi cũng không biết, chúng ta bên này không có đại phu, sinh bệnh trừ bỏ tự trị thì cũng chỉ có đi trấn trên, có người còn chưa kịp đi tới trấn trên đã chết giữa đường. Nếu ngươi nguyện ý xem bệnh, mọi người nhất định sẽ cao hứng muốn chết.”

Thập Nhất thật ra không có cao thượng như vậy, không nghĩ vì mọi người cống hiến. Nàng chỉ muốn trong khoảng thời gian cuối cùng ở đây kiếm một ít tiền mà thôi, đi ra ngoài bên ngoài cũng có tiền phòng thân.

Dương gia gia cũng rất cao hứng, chụp tay xuống nói: “Như thế rất tốt, thôn chúng ta cũng coi như là có đại phu, lại còn là thần y, làng trên xóm dưới chúng ta coi như có hy vọng.” Nói xong, Dương gia gia phân phó Dương Thạch Phong: “Thạch phong, ngày mai cháu hãy đi nói với trưởng thôn, Thập Nhất đại phu nhà chúng ta nguyện ý chữa bệnh cho mọi người. Ai muốn chữa bệnh có thể tới cửa, nhưng nhớ nói rõ ràng là phải trả tiền khám bệnh, không muốn đưa tiền thì không cần tới.”

Dương Thạch Phong cười gật đầu, “Gia, cháu biết rồi.”