Chương 17: Ăn sủi cảo

Thập Nhất chìm vào giấc ngủ say, hôm sau mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, bụng kêu ục ục.

Thập Nhất xuống giường xỏ giày đi ra ngoài, ở nhà chính Dương Thạch Phong đang ngồi bên bàn, trong tay cầm một cái vỏ sủi cảo hình tròn, bên cạnh đã có không ít sủi cảo bao xong.

Thấy Thập Nhất ra tới, Dương Thạch Phong cười hỏi: “Tỉnh rồi sao? Ngươi có đói bụng không?”

Thập Nhất xoa xoa bụng của mình, thành thật gật đầu.

Dương Thạch Phong đứng lên, đi vào trong phòng bếp bê ra một bát bún mọc cho Thập Nhất, “Ta đã đun nóng lại cho ngươi, mau rửa mặt đi rồi ăn.”

Thập Nhất vừa thấy có đồ ăn mới, tâm tình vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đi rửa mặt xong liền ngồi xuống ăn, quả nhiên mọc rất thơm, ăn ngon vô cùng.

Thập Nhất một bên hưởng thụ mỹ thực một bên tò mò hỏi: “Ngươi đang làm sủi cảo sao?” Cái này là sủi cảo ử?

Dương Thạch Phong động tác trên tay không hề chậm lại, nói với nàng: “Đúng vậy, đợi lát nữa bao xong, bữa trưa nay chúng ta sẽ ăn sủi cảo.”

Nghe vậy, Thập Nhất lộ ra một nụ cười rạng rỡ với hắn, lại một lần nữa khiến Dương Thạch Phong nhìn đến mê mẩn, tim đập điên cuồng.

Giữa trưa, đúng như Dương Thạch Phong nói, bữa trưa sẽ ăn sủi cảo. Khi sủi cảo chín, mùi thơm hấp dẫn lan tỏa khắp nhà, Thập Nhất không kìm được nuốt nước bọt.

Thật sự quá thơm.

Dương Thạch Phong nhịn không được khi thấy bộ dạng thèm thuồng kia của Thập Nhất, đầu tiên, hắn múc cho nàng một chén, để nàng ăn trước. Sau đó, hắn lại múc thêm một chén đi vào nhà đút cho Dương gia gia ăn.

Thập Nhất ngồi bên cạnh bàn, dùng chiếc đũa kẹp lên viên sủi cảo đầu tiên trong cuộc đời, quan sát một lúc lâu mới bỏ vào trong miệng. Vừa cho vào miệng, tức khắc, tâm tình giống như nở hoa, cảm giác sung sướиɠ từ trong khoang miệng truyền khắp toàn thân. Hóa ra sủi cảo có hương vị như vậy, ăn ngon, ăn quá ngon.

Thập Nhất cũng không quan sát nữa, không ngừng gắp sủi cảo đưa vào trong miệng, tinh tế mà nhai nuốt, thầm nghĩ hiện tại nàng có ba mươi lượng, hẳn là có thể ăn thêm mấy lần món sủi cảo ngon lành này đi.

“Đại ca ca, đại ca ca ——” Ngay khi Thập Nhất đang hưởng thụ mỹ vị của sủi cảo, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân “Thịch thịch thịch”, cùng với tiếng gọi non nớt, ầm ĩ. Hai tiểu hài tử từ ngoài cửa chạy vào trong nhà.

Thập Nhất nhìn qua người vừa chạy vào kia còn không phải là hai củ cải nhỏ nhà nhị thúc của Dương Thạch Phong sao.

Hai tiểu hài tử thấy Thập Nhất người lần trước đã hù dọa bọn họ, bước chân chợt dừng lại, đôi mắt sợ hãi mà rụt rụt, không dám cùng nàng đối diện. Chần chừ đứng ở ở cửa phòng không dám tiến vào, sợ Thập Nhất nhảy đến trước mặt đánh bọn họ. Trong lòng chúng rất muốn chạy về nhà, nhưng lại ngửi được trong không khí có mùi thơm mê người, cùng với thấy Thập Nhất đang ăn sủi cảo, cuối cùng chúng vẫn bị mỹ thực dẫn dụ, không muốn rời đi.

May mắn Thập Nhất chỉ nhìn bọn chúng một chút sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo của mình. Điều này làm cho hai đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, chúng mới dám cử động bước chân tiến vào, đi từng bước một đến cửa đông phòng, đầu ngó vào bên trong đông phòng, thấy Dương Thạch Phong đang đút cho Dương gia gia ăn sủi cảo, chúng lập tức quên luôn sợ hãi, lá gan khôi phục lại.

Tiểu nam hài hướng về phía Dương Thạch Phong kêu: “Đại ca ca, nhà ca đang ăn sủi cảo đúng không? Chúng ta cũng muốn ăn!”

Tiểu nữ hài nghe thấy ca ca hô to, cũng đi theo kêu lên: “Chúng ta muốn ăn, đại ca ca n mau cho chúng ta ăn đi!”

Dương gia gia đang ăn sủi cảo bất đắc dĩ mà lắc đầu, đối với tình huống như vậy ông đã thấy rất nhiều lần, xua xua tay nói: “Đi thôi, cho bọn hắn một chút, bằng không đừng nghĩ có thể yên ổn ăn.” Hài tử của lão nhị đều bị nương của bọn chúng dậy dỗ trở thành bộ dáng không ra gì, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Thạch Phong. Chỉ cần Thạch Phong có đồ tốt gì, bọn nhỏ lập tức liền chạy tới đòi. Nhưng hài tử còn nhỏ, Thạch Phong cũng không thể từ chối, lần nào cũng phải cho, thật là không biết nói như thế nào mới tốt.

Đại tôn tử của hắn đúng là chịu khổ.

Dương Thạch Phong xua xua tay với hai đứa nhỏ bên ngoài, “Hai ngươi chờ một chút, đại ca ca đút cho gia gia ăn xong liền sẽ múc cho các ngươi.”

Hai tiểu gia hỏa liền không cao hứng mà xị mặt ra, nhưng cũng không nháo nữa mà chỉ đứng ở cửa nhìn chằm chằm, đến khi thấy trong chén chỉ có một viên cuối cùng, lập tức nói: “Xong rồi, ăn xong rồi, mau cho chúng ta ăn sủi cảo đi.”

Dương Thạch Phong an trí cho Dương gia gia xong, sau đó mới cầm cái chén không, dẫn theo hai đứa nhỏ đi về phía phòng bếp, múc cho hai đứa nhỏ một người một chén sủi cảo, để cho bọn họ ngồi trên bàn ăn, hai đứa nhỏ có đồ ăn, liền không thấy sợ Thập Nhất nữa, hồng hộc ăn vào.

Dương Thạch Phong cũng ngồi xuống, ầm thầm nhìn sắc mặt Thập Nhất, sợ nàng không cao hứng.

Thập Nhất lại không để ý đến hắn, cụp mắt ăn sủi cảo của mình. Nàng mới không thừa hơi đến quản hai đứa nhỏ, dù sao đồ vật cũng là của Dương Thạch Phong, do Dương Thạch Phong nấu ra. Hắn muốn cho ai ăn thì cho, đây là quyền tự do của hắn, chỉ cần không chọc tới nàng, nàng sẽ không đi xen vào việc của người khác.

Thập Nhất ăn ba chén liền, bụng no đến căng tròn, sau đó mới buông đũa, thỏa mãn mà vuốt bụng, chỉ cảm thấy ngày tháng như vậy mới đáng sống, có thể tới nơi này thật sự là quá tốt.

Thấy Thập Nhất thỏa mãn như vậy, Dương Thạch Phong cũng cao hứng, nói với Thập Nhất: “Đứng lên đi bộ một chút cho dễ tiêu hóa.”

Việc này Thập Nhất cũng biết, nàng nghe lời đứng lên đi bộ trong sâb. Hai tiểu hài tử thấy Thập Nhất đi rồi, sau đó mới buông chén đũa, yên tâm mà ợ lên, bọn chúng cũng đã ăn no căng.

“Đại ca ca, tại sao ngươi làm đồ gì cũng đều ăn ngon như vậy? Nương làm liền không thể ăn nổi.” Tiểu hài tử lẩm bẩm nói.

Dương Thạch Phong dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu bọn chúng, đỡ hai đứa xuống đất để chúng đi lại.

Nhưng hai tiểu hài tử lại bất động, nhìn Dương Thạch Phong bắt đầu thu dọn chén đũa, nam hài tử vội nói: “Đại ca ca, sủi cào còn thừa trong nồi thì sao?”