Chương 11: Cõng nàng

Khi Dương Thạch Phong nấu cơm, Thập Nhất nhìn một đống con mồi đang để ở góc tường, đến gần liền thấy có một con hoẵng, hai con thỏ hoang và hai con gà rừng.

“Dương Thạch Phong, đây là ngươi bắt được sao?”

“Đúng vậy, ta giữ lại một con gà rừng cho nhà chúng ta ăn. Ta sẽ làm thịt gà kho tàu cho ngươi, phần còn lại ngày mai ta sẽ cầm đi lên trấn bán lấy tiền, sau đó mua bột gạo và thịt heo, trở về sẽ làm sủi cảo cho ngươi ăn.”

Đi đến thị trấn? Điều này thu hút sự thúc ý của Thập Nhất, những ngày này nàng đều ở trong thôn đi lại, nhưng nàng biết trên trấn khẳng định so với trong thôn còn phồn hoa và náo nhiệt hơn nhiều. Nếu nàng muốn hiểu nhiều hơn về thế giới này, thì phải nhìn nhiều xem nhiều, đi trên trấn thật ra không tồi.

“Dương Thạch Phong, ngày mai có thể mang ta cùng đi lên trấn không? Ta cũng muốn đi.”

Dương Thạch Phong nghe vậy, nghĩ nghĩ gật gật đầu. Đi săn thú hắn không muốn mang nàng theo là bởi vì quá nguy hiểm, đi lên trấn thì lại không có nguy hiểm gì, nhưng......

“Thập Nhất, thôn chúng ta ở trong núi, cách thị trấn rất xa, đường cũng không dễ đi, ở đây chỉ có một nhà duy nhất có xe lừa nhưng người ta không phải ngày nào cũng đi lên trấn. Chúng ta muốn đi lên trấn phải tự đi bộ. Đại khái phải mất hai canh giờ, ngươi có thể đi được không?”

Thập Nhất ngẩn người, hai canh giờ, cũng chính là bốn giờ. Ở nơi này, người ta muốn đi một chuyến lên trên trấn phải mất bốn giờ sao?

Thập Nhất hiện tại đã biết nơi đây khoa học kỹ thuật rất lạc hậu. Nàng biết ở đây không có ô tô, phương tiện giao thông tốt nhất chính là xe ngựa. Người ở Tiểu Sơn thôn khi đi ra ngoài đều phải đi bộ, tuy nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị khoảng thời gian bốn giờ làm cho hoảng sợ, không khỏi cảm khái ở đây con người đi lại thật vất vả.

Nhưng dù sao, nàng vẫn muốn đi, sao có thể bởi vì mất quá nhiều thời gian mà không ra khỏi cửa.

Thấy Thập Nhất khăng khăng muốn đi, Dương Thạch Phong gật gật đầu, “Được rồi, ngày mai khi gà vừa gáy sáng, , chúng ta phải rời giường luôn, như vậy khi đến thị trấn mới có thể kịp họp chợ.”

“Được, đến lúc đó ngươi hãy gọi ta một tiếng.”

Ngày hôm sau, khi trời đang tối đen như mực, Thập Nhất vẫn còn đang ngủ say đã bị Dương Thạch Phong đánh thức, hai người rửa mặt một cách đơn giản, một người ăn hai cái bánh bao, liền nương theo ánh trăng xuất phát đi lên thị trấn.

Dọc theo đường đi cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn có không ít thôn dân giống như bọn họ cùng nhau lên đường, tất cả đều đang đi lên thị trấn họp chợ.

Có thôn dân cùng thôn nhận ra Dương Thạch Phong, còn đi lên chào hỏi hắn, đương nhiên, cũng nhân tiện hỏi thăm Thập Nhất. Dương Thạch Phong đều nói loanh quanh cho qua, sau đó mang theo Thập Nhất đi nhanh hơn, tận khả năng tránh gặp phải mấy cô tám dì cả cùng thôn có quen biết hắn.

Con đường nhỏ đi lên trên trân đích xác vô cùng khó đi như lời Dương Thạch Phong đã nói. Phải vượt qua ba đỉnh núi, có đoạn còn có vách đá, chỉ có thể đi qua từng người một, chỉ một thoáng không chú ý liền có thể rớt xuống vách núi.Có thể nói đây là con đường khó đi nhất mà Thập Nhất đã từng trải qua, trách không được phải mất tận bốn giờ liền.

“Ngày thường các ngươi đều đi lên trấn như vậy sao?” Thập Nhất tò mò hỏi.

Dương Thạch Phong vẫn luôn chú ý dưới chân Thập Nhất, sợ nàng đi không được bị vấp ngã, nghe vậy liền trả lời, “Không phải ai cũng đi như vầy, có một ít người ngồi xe đi. Tuy nhiên, ngồi một chuyến xe giá khá cao, khoảng năm đồng tiền. Nếu mang nhiều đồ vật thì còn phải trả thêm tiền, cho nên gia đình bình thường đều tiếc không muốn bỏ tiền đi xe. Dù sao mọi người từ nhỏ đến lớn,đã đi nhiều thành quen. Làng trên xóm dưới chúng ta tiểu hài tử bảy tám tuổi đều có thể tự đi được.”

Thập Nhất cảm thấy người nơi này thật giỏi đi bộ. Dù sao nàng cũng chưa từng đi một quãng đường dài như vậy, rốt cuộc mạt thế đòi hỏi tốc độ cao, đi nơi nào cũng có xe, không cần người ta phải đi bộ. Hơn nữa đi bộ tốc độ rất chậm, nếu chỉ đi bộ thì đã sớm bị tang thi đuổi kịp.

Thể lực của Thập Nhất thật ra không tồi, đi trong khoange thời gian ngắn vẫn có thể, nhưng đi trong khoảng thời gian dài thì đúng là không quen. Đi được khoảng hai giờ, chân Thập Nhất liền không chịu nổi bắt đầu đau nhức. Tuy nhiên, nàng cũng không hề hé răng kêu, cứ đi tiếp, cố gắng chịu đựng.

Mặc dù bước đi của Thập Nhất vẫn giống như bình thường, một chút đều không giống bộ dáng của người đang bị đau chân, nhưng Dương Thạch Phong vẫn luôn luôn nhìn nàng lại phát hiện ra chân nàng không thích hợp, hắn biết chân nàng đau, nhưng vẫn gắng ngượng, lập tức đau lòng mà nhíu chặt lông mày. Nhưng hắn lại không có xe, cũng không biết nên làm sao bây giờ, trong lòng âm thầm gấp lên.

Lúc này, Thập Nhất bởi vì không chú ý, bị vấp vào một cái hố đất dưới chân, thiếu chút nữa té ngã, Dương Thạch Phong hoảng sợ, tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy, tuy rằng Thập Nhất không bị té ngã, nhưng Dương Thạch Phong rốt cuộc không nhịn được, vội vàng dùng dây thừng buộc toàn bộ đám con mồi mang theo, treo ở trên cổ mình, hai tay được rảnh rỗi, hắn ngồi xổm phía trước Thập Nhất, “Thập Nhất, để ta cõng ngươi đi.”

Thập Nhất nhúc nhích mấy ngón chân đau nhức ở trong giày, cau mày lắc đầu, “Không cần, ngươi đi ngươi, ta không có việc gì.”

Dương Thạch Phong lại không đồng ý, “Thập Nhất, ngươi chưa từng đi qua con đường như vậy. Lần đầu tiên nhất định sẽ không đi nổi, hiện tại nếu ngươi cứ cố quá, đi tới trên trấn ngươi sẽ không đi nổi nữa, trở về cũng không được, còn cả một quãng đường dài phía trước.”

Thập Nhất mím môi, cân nhắc trong lòng một hồi lâu, không thể không thừa nhận Dương Thạch Phong nói đúng. Nếu nàng hiện tại cố quá, chút nữa sẽ khiến chân không thể đi nổi. Quay trở về thì phiền toái, đến lúc đó lại phải liên lụy tới Dương Thạch Phong.

Suy nghĩ cẩn thận một lúc, Thập Nhất không hề cự tuyệt nữa mà khom người trèo lên lưng Dương Thạch Phong.

Thấy Thập Nhất đáp ứng, Dương Thạch Phong nhẹ nhàng thở ra, ôm chân Thập Nhất cõng người trên lưng, tốc độ đi của hắn vẫn không thua gì lúc trước, nhưng nhịp tim lúc này lại sắp bay ra ngoài mà không ai biết.