Chương 79: Bị thẩm vấn công đường

Đồ Tô nhìn nhìn Tô Trung Thần vốn định hỏi lại hắn vài câu, lại thấy hắn vừa trở về vẻ mặt mệt mỏi, liền gật đầu trước làm cho hắn về phòng nghỉ tạm ngày mai nói sau. Đến ngày kế Tô Trung Thần sáng sớm đã đến ngoài cửa phòng nàng chờ, hai người lặng lẽ thương nghị rất lâu, Đồ Tô lại tìm người nhà đến phân phó bình thường, mỗi người đều tự có sứ mệnh trong người. Nàng nhìn nhìn người nhà thần sắc thảm đạm, đành phải lại nhẹ giọng an ủi nói: “Ta vẫn là câu nói kia, trời xanh có mắt, chắc chắn cho ta một cái trong sạch. Huống hồ tri huyện lão gia thẩm án lại là thanh liêm, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn đi thu thập chứng cớ, còn có cái gì đáng sợ. Nên sợ hãi là người vu cáo ta mới đúng. Chúng ta đừng tự mình rối loạn trận tuyến trước. Các ngươi đều đả khởi tinh thần đến.” Người một nhà nghe xong này đó, tinh thần bất giác lại dâng trào rất nhiều, đều tự đi làm chuyện trong khả năng của mình.

Đến ngày thứ bảy, bộ khoái ngoại ban cùng khám nghiệm tử thi tiến đến Vân Châu khám nghiệm tử thi đã quay lại, cũng đồng thời mang đến nguyên cáo Quan Minh Châu cùng với nhân chứng gã sai vặt cùng người hầu của hai nhà Giang Đào.

Lục Vân Nham mặc quan phục bưng mặt bắt đầu thăng đường, hắn trước phát phiếu làm cho nha sai đi truyền bị cáo Quan Đồ Tô cùng nguyên cáo nhân chứng lên công đường, hai đội nha sai tập hợp đầy đủ ở phía dưới.

Bởi vì đây là Quan Lâm huyện lần đầu tiên khai đường thẩm án, hơn nữa bị cáo còn là “Danh nhân” của bản trấn, cho nên còn chưa khai đường, bên ngoài đã muốn ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh rất nhiều dân chúng xem náo nhiệt, có trường hợp sợ bỏ qua phấn khích, còn đi đến bên cạnh cây liễu lớn trèo lên trên cây. Lục Vân Nham vốn không nghĩ khai đường thẩm tra xử lí, bất đắc dĩ nguyên cáo Quan Minh Châu không ngừng tấu xin khai đường thẩm tra xử lí. Mục đích của Quan Minh Châu thực rõ ràng, chính là muốn mượn việc này hoàn toàn bại hoại thanh danh của Quan Đồ Tô. Lấy chuyện một khi truyền ra, mặc kệ Quan Đồ Tô cuối cùng bị định tội hay không, cửa Lục gia kia khẳng định không qua được. Nàng chẳng những không gả được cho Lục Vân Nham, cũng mơ tưởng lại gả vào nhà người trong sạch khác.

Đồ Tô cũng là không sao cả, nàng cũng làm bộ bình tĩnh nói với Lý sư gia: “Trên đời đều có công đạo, ta cũng thuận tiện hướng thế nhân giải oan khuất của ta.” Vì thế song phương nhất trí đồng ý khai đường thẩm án.

Tất cả người có liên quan đến đông đủ, nha dịch tiến vào bẩm: “Bị cáo nguyên cáo nhân chứng đến!”

Đồ Tô cùng ngày xưa giống nhau, thân áo trắng quần màu lục, thong thong dong dong khoan thai bước đến, hướng về phía trước cúi đầu nói: “Dân nữ Quan Đồ Tô khấu kiến tri huyện lão gia.” Lục Vân Nham ngồi ngay ngắn ở trên công đường, chăm chú nhìn nàng, lúc này trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị vậy, cực không phải tư vị. Đồ Tô vẫn cúi đầu nhìn cũng không nhìn Lục Vân Nham.

Bởi vì đây là công đường, Lục Vân Trạch lại cùng án này không quan hệ, tự nhiên không thể đến cùng. Nhưng hắn sợ Đại ca toát ra hành vi không thích đáng, về sau bị người ta nói, ảnh hưởng lên chức. Lúc này hắn đang ở phía sau rèm nhìn trộm, vừa thấy Lục Vân Nham thần sắc khác thường, liền nháy mắt ra hiệu cho Lý sư gia, Lý sư gia vội hợp thời nhắc nhở: “Đại nhân, nguyên cáo bị cáo đều đã đến, xin Đại nhân khai đường thẩm án.”

Lục Vân Nham đem cảm xúc phức tạp trong lòng mạnh mẽ áp chế, dáng dấp ngồi đoan chính, cao giọng hỏi: “Bị cáo Quan Đồ Tô, muội muội ngươi Quan Minh Châu nay cáo ngươi gϊếŧ phụ gϊếŧ mẫu, ngươi có gì nói?”

Đồ Tô tiến lên muốn quỳ rạp xuống đất, Lục Vân Nham vội nói: “Bản huyện hướng đến xem trọng người đọc sách, niệm huynh ngươi Quan Văn thân là tú tài, miễn ngươi quỳ xuống.”

Đồ Tô khom người nói tạ: “Tạ đại ân của tri huyện lão gia. Việc này mới vừa rồi đã có công sai nói rõ với dân nữ, vốn nên tự biện, nhưng vì công đường hiển hách, dân nữ lại vì thủ túc tương tàn, đau lòng không thôi, vì thế ngôn ngữ hỗn loạn, phục xin thanh thiên đại lão gia chấp thuận dân nữ mời thầy kiện Tô Trung Thần lên công đường.” (thủ túc tương tàn: anh em trong nhà chém gϊếŧ lẫn nhau)

Lục Vân Nham nghe vậy sửng sốt, lập tức liền hạ lệnh: “Cho phép thầy kiện Tô Trung Thần lên công đường.” Tô Trung Thần sớm chờ ở bên ngoài, vừa nghe đến phân phó vội vàng ra khỏi đám người đi vào đại đường. Hôm nay Tô Trung Thần mặc quần áo màu xanh nho sam, chân đeo hài đen, dung nhan nghiêm chỉnh, không chút hoang mang tiến vào, khom người hướng về phía trước cúi đầu nói: “Thảo dân Tô Trung Thần khấu kiến thanh thiên đại lão gia.”

Lục Vân Nham ánh mắt lóe lóe, ừ một tiếng nói: “Bản huyện chuẩn ngươi thay bị cáo trả lời. Đứng ở một bên đi thôi.” Tô Trung Thần chắp tay cảm ơn, cúi đầu đứng ở một bên.

Lục Vân Nham còn nói thêm: “Nguyên cáo Quan Minh Châu, hiện bị cáo cùng thầy kiện đều đã đến đường, ngươi có thể đem oan khuất của mình nhất nhất nói ra, đối chất tại công đường.” Quan Minh Châu từ khi Đồ Tô vừa đến nơi đã nhìn chằm chằm nàng, bởi vì dưới công đường, nàng cũng không dám vượt quá giới hạn, hiện tại vừa nghe đến tri huyện nhắc đến tên mình, nàng hướng về phía trước dập đầu một cái, nổi lên một chút cảm xúc, chưa nói đã khóc thành tiếng trước: “Dân phụ là muội muội cùng cha khác mẹ của Quan Đồ Tô. Tiên phụ bởi vì người mẹ Lâm thị này không hiền không trinh, vì thế xuất chi. Mấy huynh muội Quan Đồ Tô liền âm thầm ghi hận trong lòng, vẫn nghĩ cách trả thù vong mẫu. Mẫu sinh ta trước kia cũng từng bị nàng nhục mạ ngỗ nghịch, nhưng vong mẫu nghĩ đến này tuổi nhỏ vẫn âm thầm ẩn nhẫn. Năm trước tổ phụ dân phụ tạ thế, cha mẹ trở về vội về chịu tang, đồng hành có bằng hữu của cha dân nữ là Giang Ninh Hữu, không nghĩ Giang Ninh Hữu coi trọng Quan Đồ Tô hướng phụ thân cầu hôn, phụ thân vẫn quan tâm hôn sự của nàng liền miệng đáp ứng. Ai ngờ Quan Đồ Tô bất mãn chuyện hôn sự này cũng hoài nghi là vong mẫu dùng kế, ở tổ phụ đưa tang đêm đó liền phóng hỏa đốt phòng, cha mẹ dân nữ tính cả Giang Ninh Hữu cùng gã sai vặt đến đều bị chết cháy ở bên trong, tình cảnh này vô cùng thê thảm. Loại người gϊếŧ phụ gϊếŧ mẫu gϊếŧ người phóng hỏa này, cùng cầm thú có gì khác nhau đâu! Xin tri huyện đại nhân vì cha mẹ dân nữ làm chủ giải oan khuất.” (xuất chi: ở đây có nghĩa tạo thêm một nhánh mới giống như trong gia đình có trưởng, chi thứ vậy, ý nói cha Đồ Tô cưới thêm vợ khác sinh con đẻ cái)

Quan Minh Châu giọng nói thanh thúy vang dội, công đường lại yên lặng, người ngoài cửa nghe được rành mạch, nhịn không được ồn ào châu đầu ghé tai nghị luận lên. Nha sai ngoại ban vội nói: “Yên lặng yên lặng! Lại có tiếng lớn tiếng ầm ĩ xôn xao, không cho phép dự thính!” Dân chúng dự thính mới không thể không an tĩnh lại, nhưng ánh mắt đều xoát một chút tập trung đến trên người Quan Đồ Tô.

Chỉ thấy Quan Đồ Tô không chút hoang mang, khẽ cúi đầu. Tô Trung Thần cũng khom người thi lễ cao giọng nói: “Tiểu sinh vâng mệnh làm thầy kiện của bị cáo, hiện có mấy cái nghi vấn hỏi nguyên cáo.”

Lục Vân Nham gật đầu ý bảo hắn đặt câu hỏi. Tô Trung Thần hơi hơi nghiêng đầu, hỏi Quan Minh Châu nói: “Xin hỏi nguyên cáo, ngươi nói bị cáo gϊếŧ phụ gϊếŧ mẫu phóng hỏa hành hung, xin hỏi lúc ấy có thể có nhân chứng vật chứng? Nếu có xin trình lên công đường, cũng làm cho tri huyện lão gia cùng mọi người thấy rõ ràng.”

Quan Minh Châu vội nói: “Dân phụ không dám ăn nói bừa bãi, nhân chứng đó là người hầu cũ bên người vong mẫu cùng gã sai vặt bên người Giang Ninh Hữu.”

Lục Vân Nham nói: “Dẫn nhân chứng.”

Nha sai nhóm bên trái hô lớn: “Dẫn nhân chứng!”

Tiếng nói vừa dứt, lại có nha sai áp một gã sai vặt áo xám, một phụ nhân áo trắng tiến lên. Hai người cùng nhau quỳ xuống đất dập đầu: “Tiểu nhân, dân nữ Giang Quý, Đông Tuyết khấu kiến tri huyện lão gia.”

Lục Vân Nham giọng nói đoan chính: “Khi chủ nhân nhà ngươi chết các ngươi đều ở đây? Có từng tận mắt thấy? Nhất nhất nói ra tình hình thực tế.”

Giang Quý dập đầu đáp: “Đêm đó tiểu nhân ở nơi cách thiếu gia nhà ta quá xa, lại vì ban đêm bận rộn ngủ rất say, chưa từng tự thấy.” Đông Tuyết kia cũng trả lời giống nhau.

Lục Vân Nham vỗ đường mộc nói: “Cũng là chưa từng tận mắt thấy, như thế nào làm chứng?”

Giang Quý vội đáp: “Tri huyện lão gia bớt giận, tiểu nhân lúc ấy mặc dù không tận mắt thấy, nhưng về sau lại cảm thấy việc này rất có kỳ quái. Cho phép tiểu nhân bẩm báo tường tận.”

“Chuẩn.”

“Chủ nhân của tiểu nhân là Giang thiếu gia trên đường đi Quan Hà thôn từng đi tiệm ăn Quan gia dùng cơm, cũng cùng tiểu Đông gia tiệm ăn là Quan Đồ Tô phát sinh tranh cãi, thiếu gia nhà ta giận dữ mà ra, ai ngờ sau khi trở về ngược lại tâm sinh tình ý, liền hướng cha người này là Quan Hậu Cần cầu thân, Quan Hậu Cần lúc ấy cũng đáp ứng, chỉ nói lễ tang qua đi lại nghị thân. Qua hai ngày, Quan Đồ Tô kia liền giận dữ mà đến cực kì bất mãn chuyện hôn nhân này, đêm đó liền xảy ra hoả hoạn, thiếu gia nhà ta cùng vợ chồng Quan Hậu Cần cùng nhau bị thiêu chết ở trong phòng. Xin lão gia suy xét, thiên hạ này nào có chuyện khéo như vậy? Vì sao không sớm không muộn, ngày nàng đến ngày đó liền cháy? Nếu thật sự là thiên tai, vì sao trong viện nhiều người như vậy cố tình mấy người bọn họ bị chết cháy? Hơn nữa chủ nhân tiểu nhân cùng Quan gia từng có giao hảo, tiểu nhân đối với chuyện của bị cáo cũng hơi biết một hai, đã sớm nghe nói nàng ngỗ nghịch bất hiếu. Việc này không phải nàng làm là ai làm?”

Đông Tuyết cũng tiến lên dập đầu nói: “Dân phụ vẫn đi theo bên người chủ mẫu, bị cáo Quan Đồ Tô kia quả thật thường đối phu nhân nói năng lỗ mãng. Phu nhân niệm này tuổi nhỏ vẫn ẩn nhẫn.”

Tô Trung Thần chắp tay thanh thanh hỏi: “Giang Quý, ngươi nói Quan Hậu Cần từng chính miệng hứa thân với thiếu gia nhà ngươi? Bị cáo cực độ bất mãn chuyện hôn nhân này?” Qiang Quý đáp: “Đúng vậy.”

Tô Trung Thần cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu sinh quả thực có hai nơi khó hiểu: thứ nhất, Quan Hậu Cần làm con người ta, thế nhưng sẽ ở trên lễ tang người cha này nghị thân? Này là hiếu tử có thể làm? Thứ hai, lúc đó Quan Hậu Cần đã muốn cùng Lâm thị hợp cách, hai con trai Quan Mao Quan Văn cũng về vợ Lâm thị này. Việc Quan Đồ Tô nghị thân có người mẹ này làm chủ, nếu không nữa thì cũng có hai huynh trưởng chủ trương, tại sao do hắn một người đuổi vợ đuổi con làm chủ? Còn nữa, tiểu sinh vẫn đảm nhiệm chức vụ cho Quan gia, vì sao chưa từng nghe nói việc tiểu thư đông gia đính hôn?”

Giang Quý bị hỏi nghẹn họng nhìn trân trối, nha nha nói: “Này, chuyện của lão gia, tiểu nhân há có thể biết được?” Nói xong liền lấy mắt dò xét Quan Minh Châu, Tô Trung Thần cười nhẹ nhìn chằm chằm Giang Quý, Giang Quý bất đắc dĩ chạy nhanh thu hồi ánh mắt.

Không đợi hắn lại biện bạch, Tô Trung Thần lại đốt đốt ép hỏi: “Ngươi mới vừa rồi còn nói, đêm đó phát sinh hoả hoạn vì sao người bên ngoài không bị chết cháy, chỉ mấy người bọn họ chết cháy, liền một ngụm nhận định là Quan Đồ Tô gây nên. Ngươi lời này quá võ đoán, đêm đó người trong viện chẳng lẽ chỉ có một mình bị cáo sao? Nhiều như vậy không bị chết cháy chẳng lẽ đều có hiềm nghi sao? Tục ngữ nói, sinh tử có mệnh, Diêm Vương gọi ngươi canh ba chết, ngươi tuyệt không thể vượt qua canh năm. Nếu theo lời của ngươi mà nói trong thân thích hàng xóm của chúng ta có người đã chết, chẳng lẽ cũng đem lỗi đổ lên trên thân người còn sống? Lý do cũng là này, vì sao hắn đã chết, ngươi không chết? Còn có ngươi, ngươi với thiếu gia nhà ngươi ở trong một cái viện, vì sao chủ nhân ngươi bị chết cháy, ngươi lại lông tóc vô thương? Ấn suy đoán này, ngươi có hay không cũng có hiềm nghi?” Tô Trung Thần chậm rãi mà nói, từng bước ép sát, đầy tớ kia cứng họng không đáp lại được, Lục Vân Nham có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái.

Tô Trung Thần hoàn toàn không phát hiện, một câu tiếp một câu tiếp tục ép hỏi Giang Quý cùng Đông Tuyết, hai người cuối cùng lại chống đỡ không ra, miệng đầy nói quanh co sơ hở. Đồ Tô vẫn bộ dạng phục tùng rũ mắt, im lặng không nói. Quan Minh Châu gấp đến độ không được, gấp hướng trên đài dập đầu nói: “Tri huyện lão gia, dân phụ còn có vật chứng.”

Lục Vân Nham hỏi: “Còn có vật chứng gì?”

Quan Minh Châu nhắc nhở nói: “Đại nhân, năm ngày trước, huyện phủ khám nghiệm tử thi từng mở ra phần mộ của Giang Ninh Hữu khám nghiệm tử thi.”

Lục Vân Nham cũng nghĩ tới việc này, lập tức liền truyền khám nghiệm tử thi đi lên, khám nghiệm tử thi kia ôm hồ sơ khám nghiệm đi lên.

Lục Vân Nham mở miệng ý bảo khám nghiệm tử thi mở miệng, khám nghiệm tử thi nâng hồ sơ lớn tiếng nói: “Xác chết của Giang Ninh Hữu, trong lửa hít thở không thông mà chết. Xác chết cháy mất một nửa, trong hai mắt đều có một cái đinh. ** thiếu mất không biết nơi nào.” (**: là cái của qíu đó các nàng, có ai còn nhớ chi tiết Đồ Tô tỷ cắt ** không!?)

Mọi người dưới công đường vừa nghe sắc mặt khác nhau, có phụ nhân đã muốn đỏ bừng đầy mặt. Chỉ có Đồ Tô cùng Tô Trung Thần vẫn là sắc mặt như thường.

Lúc này Tô Trung Thần đột nhiên tiến lên một bước lớn tiếng nói: “Tri huyện lão gia, thảo dân cũng có chứng cớ trình lên.”

Lục Vân Nham sắc mặt đoan chính phân phó nha sai trình lên, lấy đến trên tay từng cái lật xem, bất giác chau mày. Tô Trung Thần thừa cơ nói: “Hồ sơ vụ án này là người chết Giang Ninh Hữu là phạm nhân mệnh quan tòa, này làm người vô độ, thường thích gϊếŧ hại ấu nữ hài tử vị thành niên, hắn đầu tiên là đến nhà bần cùng người ta lấy danh nghĩa chọn mua nha hoàn mua rất nhiều ấu nữ mỹ mạo, đưa về trong phủ liền bốn phía tàn phá. Hơi có phản kháng liền tùy ý quất roi. Đến nỗi phần mộ xương trắng chồng chất, hậu viện oán linh vô số. Nếu có người nhà người chết kiện lên cấp trên, thì hắn tài lớn thế lớn, mánh khoé thông thiên, hoặc là ra tiền giải quyết riêng, hoặc là hối lộ quan phủ. Đây là thảo dân bôn ba các nơi thu thập được cáo trạng của người nhà người chết, cuốn cuốn là thật, đại nhân nếu không tin, có thể gọi những người này tiến đến hỏi để chứng minh.

Về phần hai đinh trong mắt hắn, đại nhân sao biết đây không phải kẻ thù đóng đinh lên? Này ** lại sao biết không phải oán linh trả thù bố trí? Thử hỏi, cái đinh này là Giang công tử trước khi chết hay là saukhi chết bị đóng đinh vào? Nếu là trước khi chết, bị cáo một cô gái yếu đuối làm sao có thể địch một tráng nam? Nếu có chút dị động, người chung quanh chẳng lẽ sẽ không nghe thấy? Nếu là sau khi, thì càng nói không thông, lúc đại hỏa, mọi người cứu giúp, cứu xong thì ngừng bên trong quan tài, lúc ấy ngàn người chú mục, bị cáo lại làm sao có thể mở quan tài đóng đinh? Còn nữa người đã chết cháy, đóng đinh có ích lợi gì. Cuối cùng, bản huyện cách Vân châu ngàn dặm xa, ai biết có phải trên đường có phá rối hay không? Lại làm sao biết có phải khám nghiệm tử thi làm bộ hay không? Nói tới ** kia thiếu mất, nếu việc này cũng dính líu đến trên người bị cáo, thì lại là lừa gạt chê cười lớn nhất thiên hạ. Bị cáo là một cô nương khuê các, ngay cả nam thân như thế nào cũng không biết, làm sao có thể làm việc này? Thực từ cổ chí kim cũng chưa nghe thấy!” (nam thân: thân thể nam nhân)

Lục Vân Nham vừa muốn mở miệng nói chuyện, khám nghiệm tử thi kia sớm chờ không kịp, vẻ mặt tức giận hướng về phía trước dập đầu: “Lão gia vì tiểu nhân làm chủ, thầy kiện này nhưng lại tự dưng dính líu đến trên đầu tiểu nhân.”

Tô Trung Thần lạnh nhạt cười nói: “Tiểu sinh sẽ không tùy ý dính líu, đại nhân chỉ cần xem xét dưới giường trong phòng hắn có bao nhiêu vàng bạc châu báu liền cũng hiểu.”

Lục Vân Nham nghe vậy sắc mặt trầm xuống, lúc này phân phó một nhóm nha sai: “Đi, đến trong phòng hắn điều tra cẩn thận, tìm hiểu rõ kết quả.”

Khám nghiệm tử thi nghe được, vội vàng hô to: “Đại nhân, trăm ngàn không cần nghe hắn ăn nói bừa bãi, hắn là đang vu tội tiểu nhân!” Thế nhưng trên mặt lại không có vẻ hoảng loạn. Ai ngờ Tô Trung Thần tiếp theo lại bổ sung một câu: “Đại nhân nhớ rõ đừng quên làm cho người ta sưu sưu thùng phân của hắn.”

Trong mắt khám nghiệm tử thi nhất thời hiện lên một tia bối rối, không khỏi oán hận liếc mắt nhìn Tô Trung Thần một cái.

Lục Vân Nham mặt nhăn nhíu, đành phải phân phó nói: “Đi thôi, kiểm tra lục soát thùng phân.” Ba nha sai kia vẻ mặt đau khổ vâng dạ mà đi.

Lục Vân Nham lại ngoài ý muốn liếc mắt đánh giá Tô Trung Thần một cái, cái loại cảm giác này, giống như trước kia chưa từng biết hắn vậy.

Không bao lâu, nha sai ôm cái mũi chạy vào bẩm: “Đại nhân, đây là vàng bạc châu báu theo trong thùng phân tìm ra, tiểu nhân đã muốn cọ rửa qua.” Lý sư gia vội đi xuống xem xét một phen, làm cho người ta tức khắc đựng lên, sau đó trở lại hướng Lục Vân Nham bẩm báo.

Lục Vân Nham tức giận đến đem kinh đường mộc vỗ, giận dữ nói: “Lớn mật, Tần khám nghiệm tử thi ngươi dám biết pháp mà phạm pháp, tư nhận hối lộ, phải bị tội gì?”

Tần khám nghiệm tử thi kia bùm một tiếng quỳ xuống nói: “Đại nhân tra xét sáng suốt, tiểu nhân vốn không muốn nhận hối lộ, đều là Quan thị kia cứng rắn nhét vào. Tiểu nhân liền tạm tồn ở trong phòng, chuẩn bị rỗi rảnh liền nộp lên đại nhân.”

Tô Trung Thần cười nói: “Ngươi muốn dẫn theo thùng phân nộp lên đại nhân sao?” Trong số người vây xem có lớn mật nhịn không được cười lên tiếng. Những người khác cũng là che miệng ha ha mà cười.

Lục Vân Nham lại chụp đường mộc: “Trước áp hắn đi xuống, trông coi nghiêm ngặt, đợi bản huyện thẩm xong án này lại xử lý.” Lúc này Quan Minh Châu sắc mặt cực kì khó coi, nàng cũng bị này liên tiếp đả kích mê đi, trong lòng âm thầm hối hận chính mình vẫn là khinh nhìn Quan Đồ Tô, nay mới bị nàng phản chế.

Quan Minh Châu cực không cam lòng mang theo khóc nức nở la lớn: “Đại nhân ngài nên vì dân phụ làm chủ, trăm ngàn không cần tin tưởng hai người này nói sạo.”

Tô Trung Thần lại chắp tay hỏi: “Đại nhân người xem, trước có gã sai vặt hồ ngôn loạn ngữ, nhân chứng không thật. Lại có này khám nghiệm tử thi làm giả, vật chứng này…” Lục Vân Nham nhắm mắt, sau lại mở, không để ý tới Tô Trung Thần chỉ nhìn hướng Đồ Tô chậm rãi hỏi: “Bị cáo, ngươi có gì nói?”

“Tri huyện lão gia — ”

“Bản huyện hỏi là bị cáo, ngươi tạm lui một bên.” Lục Vân Nham giận mà sinh uy. Tô Trung Thần giống như hắn dọa ở, vội vàng kính cẩn mà đứng.

Đồ Tô nghe vậy hơi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Lục Vân Nham, khom người thi lễ, bình tĩnh mà đứng, cao giọng nói: “Dân nữ tin tưởng trời xanh có mắt, tin tưởng đại nhân xét xử công minh. Hết thảy đều có đại nhân làm chủ, vốn không có gì muốn nói, nay bản án đại khái đã thành kết cục đã định, mong rằng đại nhân xem ở muội muội dân nữ trẻ người non dạ, bỏ qua cho nàng đi.” Lục Vân Nham trong lòng thầm than một tiếng, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương. Hắn thu liễm thần sắc hỏi: “Còn có gì khác muốn nói?”

Đồ Tô còn không có mở miệng. Quan Minh Châu đột nhiên kêu to lên: “Đại nhân, cha mẹ dân nữ đều là vì nữ nhân này hại chết, đại nhân ngươi không cần làm việc thiên tư bỏ qua cho nàng! Dân phụ không phục, chết cũng không phục!”

Quan Đồ Tô vẻ mặt bi ai cùng khổ sở, run giọng nói: “Quan Minh Châu, ta không biết ngươi vì sao muốn trí ta vào chỗ chết như vậy? Ta vốn không nghĩ cốt nhục tương tàn chọc người chê cười, nay nhìn tính tình này của ngươi chết cũng không hối cải, ta cũng đem sự tình nói rõ đi. Như vậy, đỡ phải ngươi tương lai có người bị mặt ngoài của ngươi lừa gạt đi.” Quan Đồ Tô nói nói lại lau ánh mắt đối với Lục Vân Nham trên công đường khom người thi lễ, lại nghiêng người chắp tay với dân chúng vây xem phía sau, sau đó trở lại đứng nghiêm, bi phẫn lớn tiếng nói: “Tục ngữ nói, chuyện không nói thì không rõ, lí không biện giải thì không rõ. Chuyện cho tới bây giờ, dân nữ cũng không sợ người chê cười. Hôm nay Quan Đồ Tô ta chính là liều mạng danh dự cả đời này không cần, cũng muốn đem việc này công khai với mọi người, làm cho dân chúng trong thiên hạ đến phán đoán ta là đúng hay sai, có tội hay vô tội! Cũng làm cho các vị hương thân hiểu được huyết lệ giáo huấn của ta: thiện lương nhẫn nại nhất định phải có độ có tiết, một mặt liều mạng nhẫn nhịn, lấy ơn báo oán là không thể thực hiện được.” Mọi người vừa nghe lời này, không khỏi lại châu đầu ghé tai thấp giọng nghị luận lên.

Đồ Tô ánh mắt ướŧ áŧ, vẻ mặt đau kịch liệt lên án nói: “Lúc trước mẹ của nguyên cáo Quan Minh Châu là Đào thị biết rõ cha ta ở nhà có vợ cả nhi nữ vẫn công nhiên gả cho, sau đó lại xúi giục phụ thân cùng mẹ ta hợp cách. Cái này cũng chưa tính, khi Đại ca Nhị ca của ta đến Đào gia, Nhị nương Đào thị ngoài sáng đối bọn họ quan tâm đầy đủ, kì thực ngầm làm cho ăn chơi trác táng dụ dỗ Đại ca Nhị ca của ta chơi gái cờ bạc đi lên tà lộ. Các vị thử nghĩ, Đại ca Nhị ca của ta đang giữa lúc huyết khí phương cương, lại thuở nhỏ sinh ở nông thôn, chưa thấy qua cảnh đời, làm sao qua được dụ dỗ này. Ta không đành lòng mẫu thân thương tâm, huynh bị sa đọa, liền tự mình đến Vân Châu khuyên nhủ huynh trưởng, hai ca ca thiên tính chính trực hiếu thuận, vừa khuyên liền hoàn toàn tỉnh ngộ, vì không lầm vào đường tà đạo, liền tự xin trở về nhà, từ bỏ cuộc sống phú quý dễ như trở bàn tay, tự chịu về nhà bên người mẹ gian khổ qua ngày. Cả nhà chúng ta vốn tưởng rằng về sau lại không có sóng gió. Ai ngờ, sau đó Nhị ca ta may mắn trúng tú tài, Nhị nương Đào thị lại vì thân thể bị thương không thể sinh dưỡng, liền lại kế hoạch chia rẽ một nhà chúng ta, lừa gạt khuyên bảo Nhị ca ta nhận tổ quy tông, Nhị ca ta sớm nhìn thấu tình đời, kiên quyết không đi. Mẹ ngươi chẳng những không tự kiểm điểm lại hành vi của mình, ngược lại hoài nghi là ta ở sau lưng ra chủ ý, liền thừa dịp lễ tang gia gia, mua chuộc Nhị thẩm đem ta dàn xếp ở phòng củi, đốt lên mê hương, ý muốn phóng hỏa chết cháy ta. Ai ngờ trời xanh có mắt, nàng chẳng những không thiêu ta, lại nhóm lửa trên thân. Ta bởi vì trúng mê hương, miệng không thể nói, không thể hô người cứu hỏa. May mắn trong phòng củi có thùng nước cho nên mới may mắn không chết. Dân nữ không hề nói bậy, hiện có mê hương thiêu đốt quá nửa trình lên, có nhân chứng khác là Hà thị. Xin đại nhân minh xét, trả lại trong sạch cho ta.” Mọi người nghe xong lời nói này của nàng, lại giống ruồi bọ giống nhau ong ong nghị luận ra, kia đủ loại ánh mắt cùng nhau bắn về phía Quan Minh Châu quỳ gối dưới công đường, chỉ trỏ, hèn mọn đều hiện trên mặt.

Đồ Tô nói xong liền đem này nọ trình lên đi. Lục Vân Nham ánh mắt biến ảo mấy lần, cuối cùng phân phó: “Truyền nhân chứng Hà thị.”

Nha sai ngoại ban hô lớn một tiếng, Hà thị đã theo người nọ từ trong đám người chen ra được, run rẩy mà rũ quần áo.

Lục Vân Nham hỏi: “Hà thị, bị cáo nói ngươi bị Đào thị mua chuộc cố ý dẫn nàng vào ở phòng củi, để phóng hỏa chết cháy, nhưng là thật sự?” Hà thị hôm nay bị ba mẹ con Xuân Hồng cùng với các vị hương thân cứng rắn tha đến xem náo nhiệt, không nghĩ tới nhưng lại hội liên lụy đến trên người mình, lúc này sợ tới mức không biết làm sao, miệng nói quanh co vài câu dám không thừa nhận.

Quan Đồ Tô lại khom người nói: “Lúc ấy, Nhị nương dân nữ đưa nàng một đôi vòng ngọc, ba cây trâm cài, cùng với châu báu nhất định, phía trên còn có kí hiệu của Nhị nương dân nữ — Đào. Xin đại nhân minh tra.”

Hà thị sợ tới mức sắc mặt khẽ biến hô to oan uổng. Lúc này Xuân Hồng cùng Tề thẩm ôm một cái tay nải tiến đến bên ngoài chờ.

Đồ Tô lại hướng về phía trước thi lễ nói: “Đại nhân, mẫu thân ca ca dân nữ luôn luôn suy nghĩ vì dân nữ giải oan, mới vừa rồi liền đi Quan Hà thôn cùng Lý Chính cùng nhau giữ vật chứng, hiện tại vật chứng ở đây, cũng có thêm hương thân khác làm chứng.”

Lục Vân Nham mặt không chút thay đổi phân phó: “Truyền nhân chứng.”

Xuân Hồng cùng Tề thẩm cùng với các vị hương thân, sợ hãi rụt rè đi đến, cùng nhau bùm quỳ xuống, giơ tay nải. Sớm có nha sai tiếp nhận tay nải trình lên. Lý sư gia mở ra tay nải xem xét, bên trong một đống châu báu rực rỡ muôn màu, mở ra ám quan vừa thấy, có mấy chỗ quả thật là ký hiệu của Đào gia. Lục Vân Nham lại làm cho các vị thôn dân phân biệt, mười mấy hương dân kia đều nói quả thật từng gặp qua Hà thị mang qua mấy thứ này, khoe ra trong thôn.

Lục Vân Nham giận dữ nói: “Hà thị lớn mật, trước áp đi xuống. Chờ đợi phán quyết.” Nha sai đem Hà thị khóc trời trách đất tha ra ngoài, tạm giữ ở phía hậu đường. Lúc này Lục Vân Nham vẻ mặt mệt mỏi, so với người bị thẩm kia còn mệt hơn mười phần.

Lý sư gia thấy tình hình như vậy, không khỏi âm thầm lắc đầu. Hắn đành phải nhỏ giọng nhắc nhở Lục Vân Nham: “Đại nhân, án này nên kết.” Lục Vân Nham như tỉnh mộng vậy, thanh âm mệt mỏi phân phó nói: “Án này, nguyên cáo Quan Minh Châu, vì nhân chứng vật chứng không đủ, hơn nữa lại mua chuộc khám nghiệm tử thi, phán bị cáo Quan Đồ Tô vô tội. Hôm nay tạm lui đường. Sự thể còn lại, ngày khác tái thẩm.”

Mọi người lại ầm ĩ nghị luận lên, rất nhiều người vẫn còn chưa đã nghiền.

Quan Minh Châu gặp đại thế đã mất, cắn môi không nói, ánh mắt chuyển nhanh như chớp, đến miệng lại nuốt trở vào, trong lòng đã nghĩ tới chủ ý khác. Nha sai đem Quan Minh Châu áp tải hậu đường. Chọn ngày khác lại phán quyết.

Những người khác lục tục lui ra ngoài, nha sai bắt đầu rửa sạch công đường. Lục Vân Nham sớm chống đỡ không được, gã sai vặt Lục Thanh giúp đỡ chậm rãi đi trở về hậu viện.

Lục Vân Trạch vẻ mặt lo lắng cùng ở sau người, Lục Vân Nham vào hậu viện, vẫy lui mọi người chỉ để lại một mình Lục Vân Trạch. Hai huynh đệ hai mặt nhìn nhau, cười khổ không nói.

Lục Vân Trạch cong cong hai má, cười khổ nói: “Đại ca, ta hôm nay mới phát hiện, ta thật sự xem thường Đồ Tô cô nương cùng Tô ngốc tử kia.”

Lục Vân Nham vừa nghe hắn nhắc tới Tô ngốc tử trong lòng liền không hiểu phiền chán, hắn giận dữ nói: “Ta vẫn là không tin nàng sẽ làm ra việc này.” Lục Vân Trạch nghĩ nói ra gõ tỉnh hắn, ngẫm lại lại từ bỏ. Có lẽ đáp án sớm đã có, hắn chính là nhất thời không muốn tin tưởng mà thôi.

Lục Vân Nham trầm mặc suy tư sau một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy, nói: “Không, ta nhất định phải tìm nàng để hỏi rõ ràng, nếu không, ta không cam lòng!” Nói xong liền đi vào đi đổi thường phục.

Lục Vân Trạch vốn định ra tiếng ngăn trở, nghĩ lại một chút, không bằng rõ ràng làm cho hắn hỏi rõ ràng luôn đi. Chuyện này cũng nên có cái kết thúc. Nghĩ vậy, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài mây xuân dày đặc, thời tiết so với buổi sáng còn âm u rất nhiều. Không trung tràn ngập một loại không khí nặng nề muốn đến mưa dầm, làm cho người ta tự dưng tâm sinh buồn bã.