Dùng qua trà bánh, Lục Vân Nham liền khước từ nói mình có chút mệt mỏi, bản vẽ ngày mai lại tiếp tục sửa lại phần cuối. Đồ Tô cũng đành buồn cười đáp ứng. Ánh mắt Phú Đan Ninh ở trên mặt hai người vòng vo vài vòng, không có thu hoạch gì, cũng cười khuyên Lục Vân Nham trở về nghỉ ngơi. Chỉ có Lục Vân Trạch bị không khí quỷ dị giữa mấy người làm cho không hiểu ra sao.
Khách sạn Hà gia cách Quan gia rất gần, ba người bọn họ chậm rãi đi thong thả bước trở về. Trên đường, Lục Vân Trạch thật sự nhịn không được, lôi kéo Lục Vân Nham hỏi: “Đại ca, huynh làm sao vậy? Có phải lại bị phong hàn không? Có muốn mời thầy thuốc đến xem.” Lục Vân Nham liên tục nói không có việc gì. Phú Đan Ninh đi ở cuối cùng, trên mặt tựa tiếu phi tiếu. Lục Vân Trạch càng cảm thấy khó hiểu. Trở lại khách sạn, Lục Vân Nham liền nói: “Đệ tới trong phòng ta một chuyến, ta có việc hỏi đệ.” Lục Vân Trạch đầy bụng nghi vấn đáp ứng rồi.
Quan Trung từ khi ba huynh muội Lục gia đi rồi, vẫn nắm tay đứng ngốc ở cửa, vẻ mặt quan tòa. Khi Đồ Tô trở lại thấy vẻ mặt hắn không đúng, liền nói: “Quan Trung, tại sao ta lại thấy ngươi đối với huynh đệ Lục gia kia có địch ý?” Quan Trung vừa nghe lời này, vội thấp đầu, tiến về phía trước vài bước nói: “Tiểu thư người nhìn lầm, tiểu nhân tuyệt không dám.” Hắn thừa nhận hắn chỉ đối với một người trong đó có địch ý. (QA: Thay Tô ca trông tỷ đây mà! -_-!!!)
Đồ Tô khẽ hừ một tiếng không đáp lời. Quan Trung lại giống như đang lầm bầm lầu bầu nói: “Tiểu thư, tiểu nhân có lời nói không dễ nghe, chúng ta tất nhiên là có lòng tốt chiêu đãi bọn hắn, ba vị này đương nhiên cũng là vô cùng tốt, nhưng chỉ sợ người bên ngoài hiểu lầm tâm tư của tiểu thư, chỉ sợ đến lúc đó lại muốn nói mấy lời không dễ nghe… Tiểu nhân nghe nói Lục đại phu nhân kia mặc dù bên ngoài có thiện danh (nổi tiếng hiền lành) nhưng cũng không dễ đối phó…” Nói xong, vẻ mặt Quan Trung hơi sợ.
Đồ Tô nhướng mày, Quan Trung này mặc kệ là có mục đích gì, nhưng nói cũng có đạo lý. Lục đại phu nhân kia nàng tất nhiên là nghe nói qua, đầu tiên là bị Đào thị khuyến khích muốn nạp nàng làm tiểu thϊếp xung hỉ, nàng dùng mưu kế toàn thân trở ra. Tuy rằng việc này, nàng cảm thấy nguyên nhân ở Đào thị, hơn nữa Lục gia thả Quan Mao, Lâm thị vô cùng cảm kích, nàng cũng hiểu được nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cũng liền từ bỏ, nhưng trong lòng bao nhiêu còn là có chút không thoải mái. Lục đại phu nhân này thật là tự cho là đúng, con trai nhà bà là bảo, nữ nhi nhà người khác chỉ là cỏ sao! Hơn nữa nghe nói, bà đối với con dâu tương lai yêu cầu rất cao, không chỉ muốn môn đăng hộ đối, còn muốn tìm tính tình hiền thục, hiểu lễ nghĩa minh lễ trong sạch trinh có trinh tiết… Đồ Tô ngẫm lại răng liền chua. Nàng hiện tại cùng huynh đệ Lục gia lui tới, Lục đại phu nhân kia tất nhiên không biết, nếu đã biết nói không chừng lại nói nàng trèo cành cao.
Quên đi, vì giảm bớt phiền toái không cần thiết, về sau nàng vẫn là cùng ba người bảo trì khoảng cách thích hợp đi. Quan Trung ở một bên lặng lẽ sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt), thấy lời của mình có tác dụng, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý, đắc ý đồng thời lại âm thầm sốt ruột: công tử a công tử, người mau trở lại đi! Vịt hoang đến miệng sắp bay, sắp bay… (QA: Tỷ là vịt hoang!? -_-!!! Có con vịt nào hung ác như tỷ sao!?)
Ngày hôm sau Lục Vân Nham liền cho người đem bản vẽ đưa tới, Đồ Tô lại tặng hắn rất nhiều đồ vật nhỏ để tỏ lòng cám ơn. Sau đó liền đi bận rộn công việc nhà mình. Buổi chiều hôm đó, hai huynh đệ lại mời Quan Văn đi ngoại ô cưỡi ngựa dạo chơi. Bởi vì Quan Văn là lần đầu cưỡi ngựa, cho nên mọi người không dám chạy nhanh, chỉ là ghìm ngựa chạy chầm chậm, vừa xem phong cảnh thôn dã vừa nói chuyện phiếm.
Lục Vân Nham một đường nhìn lại, không khỏi ngẫu nhiên phát ra lời lẽ uyên bác nói: “Phía nam Quan Lâm Trấn giáp Trường An, phía tây giáp Vân Châu, phía bắc giáp mấy thành ở biên quan Tuyên Châu, chính là vị trí giao nhau giữa mấy thành, nếu quan phủ hạ lệnh từ biên quan làm một con đường lớn đi qua như thế, nơi đây chắc chắn tập trung xe ngựa, người cũng tụ hợp, ngày càng phồn hoa.”
Quan Văn vừa nghe, trong lòng có chút kích động, cười nói tiếp: “Quả thực như thế thì quá tốt.”
Lục Vân Nham lại cùng hắn nói chút phong cảnh sông núi ở các nơi khác, hai người ngươi hỏi ta nói đến thập phần náo nhiệt. Lục Vân Trạch đều sắp có chút không xen vào được. Hắn bình thường vốn là người rất thích nói chuyện, khi cùng bằng hữu ở một chỗ, bình thường cũng là hắn nói nhiều, hôm nay thấy Đại ca đoạt câu chuyện của hắn, trong lòng bao nhiêu có chút không thích ứng.
Nhưng hai người nói thật sự chặt chẽ, hắn nhất thời chen không lọt đi, đợi trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Hôm nay đi tại sao không thấy Đồ Tô muội tử?”
Quan Văn ngẩn ra đột nhiên hiểu được mình có chút vắng vẻ Lục Vân Trạch, vội cười đáp: “Nàng hôm nay sáng sớm phải đến thôn trang trông coi đi.” (QA: K hiểu sao ta dần dần có chút k thích Quan Văn này lắm!)
Lục Vân Nham nghe được hai người nghị luận Đồ Tô, trong lòng hơi hơi có chút không được tự nhiên, hắn quay mặt đi làm bộ như thưởng thức phong cảnh. Hai người Quan Văn cùng Lục Vân Trạch cũng không lưu ý lắm.
Quan Văn nói tiếp: “Thôn trang cách nơi này không xa, không bằng chúng ta cưỡi ngựa đi qua xem.” Lục Vân Trạch vội liên thanh đồng ý. Lục Vân Nham trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong, nhưng trên mặt không có lộ ra. Vì thế ba người quay đầu ngựa lại, hướng thôn trấn ở phía đông nam chạy đi.
Lúc này đang giữa tháng giêng đầu xuân, giương mắt nhìn lên, khắp cả trên mặt đất ẩn ẩn hiện ra nhiều đốm nhỏ màu xanh, ngược lại có vẻ phá lệ thú vị. Nông trang của Quan gia cách thôn trấn chỉ có hơn một dặm, rất nhanh đã đi đến.
Ra khỏi đường lớn, đi vào đường nhỏ giữa đồng ruộng, ba người xuống ngựa đi bộ. Chỉ thấy bốn phía núi vây quanh, một khe suối trong veo róc rách chảy qua từ tây sang đông, hai bên đường cây cối san sát. Cây hòe ngô đồng cây liễu xanh biếc cái gì cần có đều có, hơn nữa bởi vì không có người quan tâm để ý, lại có thêm một tia hoang dã thú vị.
Ba người rất xa liền nhìn thấy một nhóm người đang chuyển gạch làm việc. Đồ Tô mặc quần áo màu vàng nhạt, bên dưới là váy màu xanh lá mạ, đi lại nhẹ nhàng, đang đi tới đi lui cao giọng chỉ huy một nhóm hán tử làm việc. Thân ảnh của nàng thập phần linh hoạt, giống như con chim yến vậy ở trong đám người bay tới bay lui. Ánh mắt của Lục Vân Nham theo thân ảnh của nàng không ngừng chuyển động, lúc đông lúc tây, tâm cũng bắt đầu thình thịch nhảy lên. Trong phút chốc, hắn có chút hiểu được, vì sao lúc ấy Nhị đệ nói muốn dừng lại ở Quan Lâm Trấn, hắn không cần nghĩ ngợi đáp ứng; cũng hiểu được hắn vì sao thích lưu lại ở trong này…
Lục Vân Trạch đang theo Quan Văn nói chuyện, trong lúc vô tình vừa quay đầu đúng lúc thấy được ánh mắt khác thường của Đại ca. Hắn theo ánh mắt của Lục Vân Nham về phía trước vừa thấy, vừa vặn nhìn đến thân ảnh Đồ Tô ở trong đám người chạy tới chạy lui, hắn kinh ngạc miệng hơi hơi mở ra, nghĩ rằng: “Coi trọng? Không thể đi!” Quan Văn cũng chú ý tới hai người khác thường, hắn nao nao, trong lòng cân nhắc sau một lúc lâu, cũng hơi hơi có chút hiểu được.
Hắn nhìn muội muội sức sống bắn ra bốn phía, thần thái bay lên, nghĩ rằng, con người Đồ Tô vốn tốt lắm, đáng tiếc ở nơi nông thôn nghèo này không ai có mắt nhìn biết vàng nạm ngọc, nam tử tiến đến cầu thân vô cùng không lên được mặt bàn. Một khi đã như vậy, sao hắn không đem ánh mắt phóng xa chút. Không câu nệ hắn làm sao chỉ cần con người tốt là được. Lại nhìn Lục Vân Nham này, trước không đề cập tới gia thế, chỉ nói nhân tài, bất luận tướng mạo hay tài năng không có chỗ nào không tốt. Hơn nữa hắn mặc dù gia thế không tồi, nhưng cũng không kiêu ngạo. Tài học mặc dù cao, cũng không cổ hủ. Nếu thực thành việc này, thật sự là thành một cọc chuyện tốt. Nhìn tình hình này, hắn đối với muội muội là có ý, nhưng lại không biết Đồ Tô đối với hắn thế nào? Vẫn là đợi về sau thử nàng một lần. (QA: Người này cũng ngây thơ, k phải lúc nào cũng có thể k để ý tới gia thế mà được! Nói chung ta vẫn ủng hộ Tô ca, ta rất dị ứng vs thư sinh yếu ớt như Lục Vân Nham này, mau bay đi!)
Ba người mỗi người mang một tâm tư, cước bộ cũng không khỏi chậm lại. Mọi người đang giúp đỡ làm việc Quan Trung thấy ba người đầu tiên, hắn vừa nhìn thấy Lục Vân Nham, trong lòng không khỏi lộp bộp, lúc này hận không thể làm phép đem người này đưa về nhà đi.
Đồ Tô cũng phát hiện bọn họ, nàng có chút ngoài ý muốn nghênh đón đến hỏi: “Các người sao lại đến đây?’
Quan Văn cười nói: “Chúng ta cưỡi ngựa không tự chủ được đi đến nơi này.” Nói xong hắn đem ngựa buộc đến trên cây ở ven đường, thuận miệng hỏi chuyện tình xây phòng.
Lục Vân Nham cùng Lục Vân Trạch buộc ngựa xong cũng hưng trí bừng bừng nhìn nhóm thợ thủ công làm việc khí thế ngất trời, thấy gì không rõ còn thường thường hỏi vài câu. Mấy người đang nói đến cao hứng, đã thấy một gã sai vặt bên người Lục Vân Nham phi thân lại đây, la lớn: “Thiếu gia, không tốt! Phu nhân tự mình đã tới đón ngài!” Lục Vân Nham nghe vậy bất giác ngẩn ngơ, Lục Vân Trạch cũng khẽ nhếch miệng, chờ phản ứng lại đây, không khỏi ủ rũ xuống.
Lục Vân Nham bất đắc dĩ chắp tay nói: “Xin lỗi, ta phải đi trước một bước. Quan hiền đệ, ngươi không cần sốt ruột, chẫm rãi cưỡi ngựa trở về là được.”
Lục Vân Nham ở phía trước, Lục Vân Trạch theo sát ở phía sau, gã sai vặt áp tải phía sau, ba người giục ngựa nhanh chóng chạy đi.
Quan Văn cũng bất đắc dĩ nhìn nhìn Đồ Tô, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đồ Tô nói: “Đây là chuyện nhà hắn, người ta tự có biện pháp. Chúng ta cũng trở về đi.”
Quan Văn dắt ngựa cùng Đồ Tô sóng vai mà đi. Đồ Tô nhìn nhìn con ngựa này, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, nói: “Nhị ca, ngựa này để cho ta cưỡi một chút được không?”
Quan Văn vội nói: “Không được, muội cho tới bây giờ chưa từng cưỡi qua, làm bị thương thì phiền toái.” Đồ Tô tự tin cười cười: “Không có việc gì, huynh cứ để cho ta thử xem.”
Nói xong, liền dứt khoát đoạt dây cương tới, giẫm lên bàn đạp nhảy người lên, sau đó miệng “Giá” một tiếng, con ngựa thế nhưng chầm chập chạy đi. Đồ Tô vẫn ngại nó chậm, nhẹ nhàng kéo roi, con ngựa quả nhiên chạy nhanh hơn.
Quan Văn ở phía sau nàng sợ hãi không thôi, vừa kêu vừa điên cuồng chạy theo con ngựa.
Hai nơi vốn cách gần nhau, hơn nữa có ngựa thay đi bộ, Đồ Tô không lâu sau liền đến trên đường lớn. Ven đường có tiểu thương nhận ra Đồ Tô, thấy Đồ ô đắc ý dào dạt cưỡi một con ngựa cao to chậm rì rì ngắm cảnh, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Đồ Tô vừa mới xuống ngựa, đã thấy Quan Trung đang đứng ở cửa, lo lắng hết nhìn đông tới nhìn tây. Hắn vừa thấy đến Đồ Tô tiến vào liền khẩn trương hề hề nói: “Tiểu thư vẫn là đừng đi vào thì tốt hơn.”
Đồ Tô kinh ngạc hỏi ngược lại: “Ai tới? Tống tiền hay là giá xuân thổi tới?”
Quan Trung vội thấp giọng đáp: “Không phải gió thu cũng không phải gió xuân, mà là gió đông kia đến đây, tiểu thư, vị phu nhân vừa tới kia, ánh mắt giống như dao băng mùa đông vậy, vù vù hướng người ta phóng tới. Đem tiểu nhân hù sợ tới mức không biết làm sao. Tiểu nhân khuyên tiểu thư không cần đi chạm vào rủi ro.” Đồ Tô nghe nói như thế, trong lòng đã hiểu được là ai đến đây. Nhưng nàng vẫn giả vờ không biết, đem ngựa buộc tốt, sải bước hướng hậu viện đi đến.
Quan Trung cúi đầu theo đuôi đi theo vào, Đồ Tô vào tây viện liền nhìn đến trong viện có mấy nha đầu v* già quần áo gọn gàng, tư thái kính cẩn đang đứng. Trong phòng im ắng, không có một chút thanh âm. Trong lòng nàng cảm thấy bị đè nén, thế giới này thật sự là yêu ma hoành hành, hủ lậu thối rưax cặn bã ti tiện đều có, hiện tại lại thêm một cái tự cho là đúng, ngạo mạn dẫn người vào nhà người khác, cuối cùng còn đem nhà nàng biến thành giống như công đường vậy! Đồ Tô lướt qua những người này, nghênh ngang đi vào.
Đi vào đến phòng liền thấy Lục đại phu nhân đầy người lộng lẫy, châu ngọc nửa đầu đang ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt dưỡng thần. Phía sau đứng một cái nha đầu cùng một cái bà tử, Lâm thị chân tay luống cuống ngồi, chỉ để ý cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình. Ai không biết tuyệt đối sẽ nghĩ đến đây là một người thân thích nghèo tới nhà người giàu có xin giúp đỡ nhưng đang khó có thể mở miệng. Vừa thấy Đồ Tô tiến vào, Lâm thị giống như thấy cứu tinh vậy, nàng vội hỏi: “Nhị ca con đâu, hắn đem Lục công tử mang đi chỗ nào chơi?”
Đồ Tô vội đáp: “Ta vừa rồi thấy bọn họ đã cưỡi ngựa trở lại. Hiện tại nói vậy đã về khách sạn Hà gia.” Sau đó lại quay đầu đến, ngây thơ vô tội nhìn Lục đại phu nhân, cười hỏi Lâm thị: “Nương, đây là vị tôn khách nào, thực lạ mặt?”
Lục đại phu nhân hơi hơi mở mắt ra, hai mắt như điện vậy nhìn gần đánh giá Đồ Tô, Đồ Tô không trốn tránh không sợ hãi, thản nhiên nghênh đón. Chỉ đơn giản liếc mắt đánh giá một cái liền không có hứng thú gì.
“Vị này là — ”
Không đợi Lâm thị nói chuyện, bà tử phía sau Lục đại phu nhân vội cười tiếp lời: “Quan tiểu thư, phu nhân nhà ta là Lục phủ ở Vân Châu.”
Đồ Tô thế này mới làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội nói: “Phu nhân đến hàn xá, thật sự là nhà tranh thêm sáng. Tên của phu nhân, ta nghe như sấm bên tai, hôm nay có thể gặp mặt, thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
Lục đại phu nhân đem Đồ Tô đánh giá đủ, sau một lúc lâu mới ý vị thâm trường nói: “Ta cũng đối với ngươi sớm đã nghe thấy. Chỉ là, hôm nay vừa thấy mới cảm thấy lời đồn đại vô cùng chân thật.” Đồ Tô tự nhiên biết người này nghe được cũng không phải lời hay.
Nhưng nàng vẫn giả bộ làm bộ dáng không biết, cười khanh khách nói: “Đó là đương nhiên, trên đời này đồn đãi có mấy phần có thể tin? Nếu thế nhân đều chỉ dùng lỗ tai ở ngoài ngàn dặm phán đoán người ta tốt hay xấu, còn cần hai mắt cùng đầu óc có tác dụng gì đây! Ta cảm thấy lấy kiến thức cao của phu nhân nhất định nhìn thấu những lời đồn đại của người bình thường lệch lạc không đáng tin.” Lục đại phu nhân nghe lời nói sắc bén có lý của nàng, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, cũng không theo lời nói của nàng, chỉ đem chuyện nhẹ nhàng chuyển nói: “Ta nghe gã sai vặt trong nhà nói, Vân Nham cùng Vân Trạch nhà ta, ba phiên mấy bận đi ngang qua nơi này, làm phiền quý phủ không ít. Quan tiểu thư hết lòng ái mộ như thế, Lục gia chúng ta lấy gì báo đáp!” Lời này của Lục đại phu nhân hỏi thực khách khí, nhưng là ngữ khí lại không khách khí, ngược lại mang theo một tia ngữ khí chất vấn. Hàm ý trong lời nói là ngươi tại sao hao hết tâm tư lấy lòng con ta, có ý đồ gì?
Đồ Tô chỉ cho rằng nghe không hiểu lời nói đó, trên mặt cười nhẹ đáp: “Sinh ý của tệ điếm chính là việc nghênh đón khách tới, tuyệt không có đạo lý đem khách tới cửa đuổi ra bên ngoài. Người xa lạ còn khuôn mặt tươi cười tiếp đón, huống chi là người quen biết! Ta không biết nhà khác quy củ như thế nào, nhà ta là làm không được loại việc không có lễ nghĩa kia. Không biết ta làm như vậy có phải đυ.ng chạm tới kiêng kị của quý phủ hay không, nếu có xin phu nhân báo cho biết, về sau lại có khách của tôn phủ đến, tệ điếm cũng tiện có cái ứng đối. Đỡ phải đến lúc đó chúng ta phí sức lao động, lại rơi vào thầm oán cùng hiểu lầm.” (QA: Tỷ nói hay lắm! Bà này đúng là k biết điều mà, ngta tiếp đãi con mình chu đáo k cám ơn thì thôi ngược lại còn làm cái trò “dẫn binh hỏi tội” kia!)
“Ngươi làm càn!” Lục đại phu nhân còn chưa mở miệng, đã có người thay nàng quát bảo ngưng lại.
Đồ Tô nhẹ nhàng cười nói: “Vị tỷ tỷ này, đừng quên đây là nhà của ta. Ta ở trong nhà mình không làm càn, chẳng lẽ để ta đến nhà ngươi làm càn sao! Mặt khác, lại xin tỷ tỷ cẩn thận suy nghĩ, chạy đến trong nhà người khác quát bảo ngăn cản chủ nhân nói chuyện, đây là quy củ nhà nào!”
Lục đại phu nhân có chút nhịn không được, nàng hừ nhẹ một tiếng nói: “Mới vừa rồi ta nói đồn đãi không đúng, nay xem ra, nó quả thật là không đúng, ít nhất trong đồn đãi ngươi không có răng nanh sắc bén bực này, ngôn ngữ làm càn, trong mắt không có bề trên.”
Đồ Tô trên mặt tươi cười không thay đổi, trong bông có kim nói: “Phu nhân xin nhớ cho, ta vô luận răng nanh sắc bén bao nhiêu, làm càn bao nhiêu, đó cũng chỉ là ở trong nhà của ta, ta dám thề, Quan Đồ Tô ta lớn như vậy, chưa từng không biết nặng nhẹ chạy đến trong nhà người khác khóc lóc om sòm. Nương ta tuy rằng chữ to không nhìn được vài cái, nhưng cũng đã dạy ta đạo lý này. Về phần trong mắt không có bề trên, ta nghĩ đến chỉ có người tự trọng mới xứng nhận được tôn trọng của người khác.”