Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 66: Ẩn tình khúc chiết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm sau đó là mùng một đầu năm, bốn huynh muội Quan gia đều sớm thức dậy, vô cùng cao hứng mặc vào bộ đồ mới, cùng nhau vọt tới trong phòng Lâm thị chúc tết, Quan Hậu Tề cùng Lâm thị sớm chuẩn bị mấy điếu tiền cười ha ha phát tiền mừng tuổi cho mấy người. Bốn người tùy tiện ăn mấy ngụm điểm tâm, Quan Mao vẫn là tâm tính đứa nhỏ, sớm khẩn cấp chạy ra ngoài chơi đốt pháo. Đồ Tô cùng Tang Lạc đi ra ngoài nhìn trong chốc lát, lại trở về chơi đùa với bánh bao, nay bánh bao so với trước kia càng xinh đẹp, Lâm thị nói hắn cùng Đồ Tô ngày bé cực giống. Đồ Tô vừa nghe cũng đắc ý nói: “Giống ta là tốt rồi, trăm ngàn đừng giống Đại ca.” Tang Lạc hù dọa nàng muốn đi tìm Quan Mao cáo trạng, hai người lại đánh nháo thành một đoàn. Mọi người vui vẻ ầm ĩ, bất tri bất giác liền đến buổi trưa.

Thải Bình cùng Quan Trung đã bắt đầu vội vàng bày cơm trưa, cơm trưa món chính là sủi cảo, lại thêm vài món thức ăn khác. Mấy nam nhân đều muốn thừa dịp qua năm mới hét lớn một hồi, một đám đều giựt giây Đồ Tô đem rượu ngon lấy ra nữa. Lâm thị cũng không quản bọn họ, lại cười bổ sung nói; “Hôm nay còn có một loại rượu đừng quên uống.”

Tang Lạc lanh mồm lanh miệng nói tiếp: ‘Nương, ta biết, là rượu tỷ tỷ.”

Đồ Tô khó hiểu hỏi: “Ta tại sao chưa từng nghe qua còn có rượu tỷ tỷ? Không biết có rượu muội muội không?”

Quan Văn cười nói: “Đó là nàng chọc muội ngươi chơi đấy. Nương nói là rượu Đồ Tô, từng nhà hàng năm đều phải uống, muội làm sao lại quên?” (Đồ Tô, Tang Lạc đều là tên của loại rượu thời xưa)

Đồ Tô bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nga, không phải là rượu Đồ Tô sao? Ta đương nhiên không quên rồi.”

Mọi người nói chuyện, Quan Mao đã động thủ đem vò rượu chuyển lên bàn. Đồ Tô đương nhiên biết rượu này, tên của nàng xem như đặt khôn sai đâu. Loại rượu thuốc này có tác dụng lợi khí bổ dương, trừ phong hàn. Phong tục dân gian cổ đại là ngày mùng một đầu năm đều uống loại rượu này, nghe nói còn có công hiệu tránh bệnh dịch trừ tà. Thơ cổ còn có: “Niên niên tối hậu ẩm Đồ Tô, bất giác niên lại thất thập dư (Cuối mỗi năm uống Đồ Tô, bỗng nhiên qua năm đã ngoài bảy mươi tuổi).” Chỉ là hiện đại đã không thể nào thấy, chỉ có ở địa phương nào đó ở nông thôn còn giữ lại phong tục này.

Lâm thị lại thuận tay mang lên năm cái đĩa, rồi lấy hành, gừng, vân vân năm loại thực phẩm chua cay đặt lên bàn, còn gọi là bàn xuân. Nghe nói cũng có thể trừ ác, trừ ôn. Liền uống chút rượu Đồ Tô, tỏ vẻ một năm tà, ác đều bị loại trừ.

Quan Mao rót rượu vào trong bát cho mỗi người. Rượu Đồ Tô này cùng rượu khác không giống, rượu khác đều là bắt đầu từ người lớn tuổi uống trước, nhưng rượu Đồ Tô lại là bắt đầu từ người ít tuổi nhất uống trước. Trong này hiển nhiên là bánh bao nhỏ nhất, nhưng hắn không thể uống, cho nên liền bắt đầu từ Tang Lạc uống trước. Tang Lạc nắm cái mũi uống lên một ngụm nhỏ cau mày nói: “Rượu thực cay.” Đồ Tô tiếp theo cũng uống một ngụm.

Tiếp theo là Quan Văn Quan Mao, Quan Mao hào sảng nhất, bưng lên bát rượu cô lỗ cô lỗ sảng khoái uống xuống, hắn bị nghẹn ho khan vài tiếng, miệng than thở nói: “Cay quá. Muốn ta nói, tính chất của rượu này cũng giống như Đại muội, vừa cay vừa nồng. Thật sự là rượu cũng như tên.” Hắn tiếng nói vừa dứt, mọi người đều cười rộ lên.

Lâm thị cười trêu ghẹo nói: “Phỏng chừng muội tử con cũng là vì tên như vậy, tính tình mới trở nên cay độc, nếu là đặt một tên khác không biết có thể mềm mại chút không?” Mọi người lại cười ra tiếng nữa.

Đồ Tô thuận miệng hỏi: “Nương, tên này của ta là ai đặt?”

Lâm thị thở dài: “Là Tam gia gia của con ở trong thôn đặt, lão nhân gia ông thích uống rượu nhất. Vừa vặn con lại sinh ở tháng giêng, ông liền lấy tên này. Ngay cả muội con ông cũng thuận thế lấy, đã nói phía dưới con nếu là nam hài thì kêu Quan Khang, là cô nương thì kêu Tang Lạc. Chẳng qua theo hắn nói, rượu Tang Lạc hương vị có thể so với Đồ Tô rượu uống dễ hơn.” Đồ Tô thầm nghĩ may mắn không phải cái tra cha kia đặt.

Cơm trưa qua đi, liền bắt đầu lục tục có người tới cửa. Tang Lạc cùng Quan Mao ngốc không được cũng đi theo một nhóm người đi loạn khắp nơi. Đồ Tô lười động, chỉ ở trong phòng cắn hạt dưa dỗ bánh bao chơi.

Mấy ngày từ mùng hai đến mười lăm tháng giêng này, đó là thời gian mọi người thăm viếng lẫn nhau. Quan gia quả thực không mấy nhà thân thích đứng đắn. Lâm thị thân mình lại không thuận tiện, có mấy nhà thân thích phải đi đều để cho Quan Hậu Tề mang theo vài đứa nhỏ đi. Đồ Tô lấy cớ muốn chiếu cố Lâm thị, một mực từ chối không đi.

Ngày mùng bốn, một nhà Tề thẩm tới cửa. Bốn huynh muội vừa lúc cũng ở nhà, đều vô cùng cao hứng tiếp đón.

Cả nhà Tề thẩm cũng là ý cười rạng rỡ trong trẻo, chỉ là Xuân Hồng vẫn là có chút thẹn thùng. Tề thẩm cười cùng Lâm thị nói: “Đứa nhỏ này khuyên như thế nào cũng không đến, còn đang thẹn thùng kìa. Ta đã nói, nhà bá mẫu con cũng không phải người ngoài, một năm làm sao có thể không đi chúc tết? Huống chi năm nay lại cho con thêm một đệ đệ. Nào có đạo lý không đi, bởi vậy ta cứng rắn tha nàng đến.”

Lâm thị cười nói: “Đứa nhỏ này chính là mặt mỏng. Nếu sinh ở nhà giàu người ta khẳng định là một tiểu thư khuê các, không giống hai đứa nhà ta kia lớn như vậy cũng không biết thu liễm tính tình, giống như con khỉ nghịch ngợm vậy.” Tề thẩm lại nhanh chóng đem Đồ Tô cùng Tang Lạc khen một chút.

Tề thẩm nói xong lại ôm bánh bao qua quan sát trong chốc lát, miệng đương nhiên lại khích lệ một phen. Hai người tán gẫu trong chốc lát, Lâm thị liền nháy mắt ra hiệu cho đám người Tang Lạc, làm cho các nàng tránh đi, đây là muốn nói việc hôn nhân.

Tang Lạc hé miệng cười, lôi kéo mấy người đi đến trong phòng nàng chơi.

Đồ Tô cũng đi theo đi ra, liếc mắt một cái liền trông thấy Tô Trung Thần đang đứng ở trong sân ngẩn người. Nàng đi qua, chắp tay sau lưng ra vẻ không chút để ý hỏi: “Ai, Tô ngốc tử, ta làm sao nghe nói ngươi phải về quê nhà đi?”

Tô Trung Thần như là đột nhiên phản ứng lại vậy, vội chắp tay nói: “Tiểu sinh năm trước rời nhà lên phương bắc, nán lại như thế, ngày tết không thể tế tổ tiên, mỗi khi ngẫm lại nổi lên cảm giác hổ thẹn sâu sắc.”

Đồ Tô nghe xong nghiền ngẫm từng chữ một, nâng cằm lại hỏi một câu: “Từ nơi này đến Tuyền Châu phải đi rất lâu đi?”

“Đúng là phải rất lâu, nhanh thì nửa tháng trễ thì mấy tháng.”

Đồ Tô hỏi một câu, Tô Trung Thần đáp một câu, không hỏi hắn, hắn liền cúi đầu cúi mắt đứng bất động.

Đồ Tô trong lòng có chút phiền chán, khoát tay nói: “Ân, ngươi đi đi. Trên đường cẩn thận chút đừng bị thổ phỉ đánh cướp. Còn có ngươi ngốc như vậy, cẩn thận đừng bị người ta lừa.”

Tô Trung Thần nghe vậy không phục tranh cãi nói: “Tiểu sinh từ nhỏ đã được dạy bảo, có học vấn sâu xa, đã được thánh nhân mộc hóa, lại được Phật tổ phù hộ, lòng dạ thẳng thắn vô tư, chính khí cuồn cuộn. Tự nhiên không e ngại đạo tặc người gian.” Trên mặt Đồ Tô hiện ra một tia hắc tuyến, đành phải liên tục xua tay. Mỗi lần cùng con mọt sách này nói chuyện, nàng đều có một loại cảm giác chỉ số thông minh (IQ) cùng tình thương (EQ) đều ở hai tầng ưu việt hơn.

Nói tới đây, Tô Trung Thần lại chợt nghĩ tới chuyện gì đó quan trọng hơn, vội vàng bổ sung một câu nói: “Tiểu sinh còn có một chuyện muốn kính nhờ chủ nhân.”

“Chuyện gì, nói đi.” Đồ Tô rụt rè hỏi. Hắn nếu vay tiền, cho hắn mượn là được.

Tô Trung Thần nhấc chân hướng trong phòng mình bước nhanh đến, Đồ Tô nhíu mày, cũng muốn xem một chút hắn phó thác cho mình chuyện gì.

Chỉ thấy Tô Trung Thần nằm úp sấp xuống gian nan chui vào dưới sàng hì hục hì hục lay một trận, lại gian nan bò ra. Trong tay ôm một cái bình gốm vỡ, giống như ôm một cái bảo bối gia truyền vậy đưa lên nói: “Tiền này ngươi giúp ta giữ.”

Đồ Tô nhíu mày hỏi: “Ngươi không mang theo?”

“Sợ thổ phỉ cướp.”

Đồ Tô nghiêm mặt nói: “Chớ sợ chớ sợ, ngươi có thánh nhân cùng Phật tổ phù hộ.”

Tô Trung Thần nhăn nhó một chút nói: “Ta nghĩ để Phật tổ phù hộ cho việc của ta.”

Đồ Tô: “…”

Tô Trung Thần đem chuyện tình của mình an bài thỏa đáng, lại lần lượt cùng mọi người Quan gia nhất nhất cáo biệt. Chuẩn bị mùng sáu đứng dậy ra đi.

Đến mùng năm, người đưa tin đưa tin cùng bao đồ tới. Xem địa chỉ là từ kinh thành đến, Đồ Tô có chút kinh ngạc, nhà nàng ở kinh thành cũng không có người thân, đây là người nào gửi đến? Nàng mang theo một bụng nghi vấn mở thư tín ra, vừa thấy là Lục Vân Nham gửi đến.

Trên thư nói thực khách khí, đầu tiên là vấn an cả nhà bọn họ, sau đó giải thích vấn đề lần trước, lại hỏi một ít tình hình gần đây của nhà bọn họ, hơn nữa còn nói, ít ngày nữa bọn họ sẽ phải rời khỏi kinh thành, có thể sẽ đi ngang qua nơi này. Về phần bọc đồ gửi đến là đặc sản trong kinh, xem ngày là năm trước gửi, khả năng bởi vì ngày tết mới bị trì hoãn đến bây giờ mới đến.

Buổi sáng ngày mùng sáu, Tô Trung Thần đứng dậy về Tuyền Châu. Lâm thị cho người giúp hắn chuẩn bị hành trang, Quan Mao Quan Văn đưa hắn ra cửa. Nói đến cũng khéo, Tô Trung Thần chân trước mới vừa đi, Lục Vân Nham cùng Lục Vân Trạch sau lưng liền đến.

Lần này đi cùng hai huynh đệ bọn hắn còn có một cô nương mắt ngọc mày ngài, tính tình hoạt bát đáng yêu, nàng này chính là biểu muội Phú Đan Ninh của Lục Vân Trạch. Phỏng chừng nàng sớm nghe nói chuyện tích của Đồ Tô, vừa đến liền một bộ dáng rất quen thuộc, tỷ tỷ muội muội kêu không ngừng. Đồ Tô thấy nàng sáng sủa hào phóng, cùng nữ tử khuê các bình thường câu nệ rụt rè không giống nhau, kiến thức cũng rộng, tự nhiên cũng vui vẻ ý cùng nàng kết giao.

Nàng đánh giá hai huynh đệ Lục gia, phát hiện tinh thần diện mạo của Lục Vân Nham so với trước kia tốt hơn rất nhiều, không khỏi lấy làm kỳ lạ.

Lục Vân Nham cười giải thích: “Năm trước, trên đường đi qua nơi này, ta nghe Điền lang trung nói, cũng không buồn bực ngồi ở trong phòng, thường xuyên đi theo mấy huynh muội Đan Ninh đi khắp nơi một chút, ăn cũng là đồ ăn tầm thường, không nghĩ tới vậy mà lại thật sự tốt hơn nhiều.”

Đồ Tô cười nói: “Thật sự như thế mà, vốn nên cứ như vậy.” Tiếp theo nàng lại thuận miệng hỏi: “Các ngươi một đường đi tới, không xảy ra tình huống gì đi?”

Lục Vân Nham vừa nghe liền biết nàng khẳng định là nghe được lời đồn bất ổn trong kinh, hắn lắc đầu nghiêm mặt nói: “Dao động nhỏ sẽ có, nhưng không có đại sự, các ngươi cứ việc yên tâm đi, chuyện cấp trên tạm thời không dao động đến nơi này của chúng ta.” Đồ Tô nghe xong cũng dần dần yên lòng. Sau đó nàng lại hỏi thăm chuyện Trình gia, Lục Vân Nham suy nghĩ một lát nói: “Việc này ngươi hẳn là hỏi Đan Ninh muội muội, nhà nàng ở kinh thành, hơn nữa cùng rất nhiều nhà đều có lui tới, loại sự tình này nàng khẳng định rõ ràng.” Đồ Tô cười nói phải.

Ngày hôm sau, Đồ Tô chuẩn bị một bàn trà bánh trái cây, phái Thải Bình đi mời Phú Đan Ninh đến nói chuyện phiếm. Phú Đan Ninh vốn chính là người yêu thích náo nhiệt, nay ở Quan Lâm Trấn cũng không có người quen gì, không khỏi có chút tịch liêu. Vừa nghe Đồ Tô đến mời, tự nhiên vui vẻ tiến đến. Đồ Tô thấy nàng đến cười khanh khách kéo nàng ngồi xuống, hai người trước tán gẫu một ít tin tức thú vị. Đồ Tô chậm rãi nói dẫn đường nàng nói lên kỳ sự bí văn (chuyện kỳ lạ bí mật ở kinh thành, bất tri bất giác liền kéo đến Trình gia.

“Đúng rồi nhà các ngươi cùng Trình gia có lui tới sao?” Đồ Tô trên mặt toát ra vẻ mặt đối cái gì cũng đều cảm thấy hứng thú.

Phú Đan Ninh nhắc tới nhà này, vẻ mặt có chút phức tạp: “Nga, ngươi hỏi nhà hắn a, ta nhưng thật ra biết chút.”

Đồ Tô cười nói: “Nói lên nhà này, chúng ta nơi này mọi người biết hắn, Trình đại nhân kia chính là con rể của một lão chưởng quầy ở trấn trên này, cho nên ta mới hỏi tới hắn.”

Phú Đan Ninh sửng sốt, nói: “Không đúng a, nhạc phụ của Trình Thị Lang kia không phải Lại Bộ Thượng thư đương triều sao? Làm sao có thể là trấn trên các ngươi?”

Đồ Tô đang muốn giải thích, Phú Đan Ninh đột nhiên lại “Nga” một tiếng: “Ta nhớ ra rồi, ngươi nói là vợ trước của Trình thị lang đi.” Đồ Tô gật gật đầu.

Phú Đan Ninh vỗ tay nói: “Ta nghe người ta nói vợ trước của Trình thị lang chẳng những xấu như Mô mẫu, hơn nữa hung dữ như Dạ Xoa, thường xuyên cãi lộn, có vài lần còn đem mặt Trình phu nhân đều cào hỏng, hơn nữa hơi một chút còn tàn nhẫn đánh ba nữ nhi của Trình phu nhân, nhưng Thị lang nhớ tình cũ, không đành lòng vứt bỏ cám bã chi thê (thê tử lúc nghèo khó), Trình phu nhân cũng là mặt từ tâm nhuyễn (mặt mũi lòng dạ hiền lành dễ mềm lòng), hai người liền vẫn chịu đựng nàng. Quý phu nhân trong kinh đều đồn đãi nói, Quan Lâm Trấn các ngươi thường sinh ra hãn nữ (nữ tử hung hãn), sau lại biểu ca vừa nói chuyện trấn trên các ngươi, ta nghe thấy rất kinh ngạc… Khanh khách…” Nói đến mặt sau, Phú Đan Ninh đột nhiên tỉnh ngộ lời nói cử chỉ của mình có chút không thỏa đáng, vội vàng nhận lỗi nói: “Xin lỗi, ta không phải nói ngươi!” Đồ Tô không thèm để ý cười cười, lại dẫn Phú Đan Ninh nói tiếp. (Mô mẫu: Tên một người con gái xấu xí thời xưa)

“Về sau, Tô phu nhân kia tâm chí thất thường, mỗi ngày ầm ĩ muốn về nhà. Nghe nói còn lung tung đả thương người, sân nàng ở bọn hạ nhân cũng không dám gần, Trình thị lang cùng Trình phu nhân không có cách nào khác đành phải đem nàng giam cầm lại.” Đồ Tô vừa nghe vừa âm thầm ghi nhớ.

Nàng lại hỏi tiếp nói: “Trình thị lang kia cùng Tô phu nhân còn có một con trai phải không?”

Phú Đan Ninh vừa nghe Đồ Tô nhắc tới người này, sắc mặt ẩn ẩn có chút phiếm hồng, ánh mắt tỏa sáng nói: “Đúng vậy đúng vậy, người này ta đã thấy, thực xưng được với là phong hoa tuyệt đại, thực không nghĩ ra Tô phu nhân Mẫu Dạ Xoa kia có thể sinh ra con trai xuất sắc như thế, thật sự là tạo hóa trêu người. Trong kinh không hề thiếu nữ tử tuổi thanh xuân thầm mến mộ hắn, mà ngay cả nam tử cũng âm thầm ái mộ… Khụ khụ, ai, chỉ tiếc…” Phú Đan Ninh nói đến nửa câu sau, con ngươi nhất thời ảm đạm xuống.

Đồ Tô làm bộ như khó hiểu hỏi: “Chỉ tiếc cái gì?”

Phú Đan Ninh vẻ mặt thương tiếc nói: “Về sau, nghe nói hắn cùng nữ nhi Vương tiểu thư của của Tả Thừa tướng đính hôn, lại không biết như thế nào, khi Vương tiểu thư đến nhà hắn dự tiệc, hắn thế nhưng ám sát Vương tiểu thư…” Này đó, khi Đồ Tô vừa tới trấn trên cũng nghe nói qua, chính là không tỉ mỉ như lúc này Phú Đan Ninh nói thôi.

“Vậy hắn vì sao phải ám sát Vương tiểu thư?”

Phú Đan Ninh con mắt vòng vo chuyển nói: “Trên phố đồn đãi nói là Trình Đại công tử kia đã có người trong lòng, hắn không hài lòng cọc hôn sự này, nhưng Vương tiểu thư này lại không phải hắn không lấy chồng, Vương Thừa tướng lại đặc biệt sủng ái nữ nhi này, mà Trình gia e ngại quyền thế của Thừa tướng lại không dám cự tuyệt. Cho nên trong lòng hắn âm thầm oán hận Vương tiểu thư làm hỏng chuyện tốt của hắn. Còn có người nói, Trình công tử kia cùng hắn nương giống nhau, tâm chí thất thường, lúc ấy có thể là phát bệnh …” Đồ Tô âm thầm nhíu mày, lặng lẽ so sánh đến tột cùng cái nào mới là thật?

Ai ngờ Phú Đan Ninh lại phiết cái miệng nhỏ nhắn, nhìn nhìn trái phải thấp giọng nói: “Ta lại nghe người ta nói, hai cái này cũng không phải, là có nguyên nhân khác …” Đồ Tô lập tức bị nổi lên hưng trí, vội chạy nhanh hỏi là cái gì.

Phú Đan Ninh đang muốn êm tai nói tới, lại nghe một trận tiếng gõ cửa đốc đốc.

Đồ Tô giương giọng hỏi: “Ai? Chuyện gì?”

“Tiểu thư, phu nhân kêu ngài đi qua.” Ngoài cửa là Quan Trung đang nói chuyện. Đồ Tô nghĩ dù sao thời gian còn sớm, cũng không nóng lòng nhất thời, liền cười nói với Phú Đan Ninh: “Ngươi ngồi trước, ta đi một chút sẽ trở lại.” Sau đó nàng giống như một trận gió xoáy vậy, ra cửa phòng đi tìm Lâm thị.
« Chương TrướcChương Tiếp »