Đồ Tô trong lòng có cỗ xúc động, vội hỏi là cái gì cổ quái. Ngô thị cố ý dừng lại, lại sáp đến gần nàng, nhỏ giọng nói: “Ngày ấy sau bữa cơm chiều, đệ ngươi la hét kêu đói, ta đi lấy đồ ăn cho hắn, thì thấy Nhị thẩm ngươi cùng Nhị nương ngươi ở đằng kia thì thầm, Nhị nương ngươi giống như đưa cho nàng một gói đồ gì đó… Về sau trong thôn có người nói, Nhị nương ngươi bởi vì sợ ngươi xúi giục Nhị ca ngươi không cho hắn nhận thức tổ tông, liền muốn cho người đem ngươi thiêu chết ở phòng củi, nhưng ai ngờ lại đem chính mình làm cho chết cháy …” Đồ Tô nghe được lời ấy, trong lòng thầm nghĩ, lấy cớ này ngược lại rất tốt, dù sao hiện tại là chết không đối chứng, còn không phải tùy nàng bịa như thế nào sao? Nàng chiếm giữ dư luận trước rồi nói sau.
Trên mặt Đồ Tô như trước làm ra một bộ dáng thực hoảng sợ, thì thào nói: “Ta nhưng không nghĩ tới Nhị nương lại nhẫn tâm như thế, nếu không phải Tam thẩm có lòng tốt nói cho ta biết, ta vẫn còn chẳng hay biết gì đâu. May mắn trời xanh có mắt, đem ác nhân kia thu đi…” Ngô thị vội nói phụ họa cùng nàng.
Đồ Tô một bộ muốn nói lại thôi vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai, theo lý ta làm vãn bối không thể nói trưởng bối không đúng, huống hồ người này cũng đã đi, hết thảy lại chết không đối chứng, ta nếu là lại níu chặt không buông, thế nhân không khỏi nói ta bất hiếu… Tam thẩm, những lời này liền thối rữa ở trong bụng hai chúng ta đi. Ngươi cũng trăm ngàn đừng tìm người ta nói.” Một câu cuối cùng là Đồ Tô vì chính mình tuyên truyền tạo thế, nàng hiểu quá rõ những lời “Miệng nữ nhân không có bí mật” này.
Nàng ngược lại lại giận mắng Hà thị: “Nhị thẩm thật sự là đáng giận! Uổng ta một mảnh thật tình đối nàng, nàng cũng không ngẫm lại nàng có thể sống loại cuộc sống này là công lao của ai? Ta lúc ấy chính là thấy nàng là người thiện tâm lại đáng thương mới để nương ta nói ra, sau đó nương ta lại làm cho người ta nói cho Nhị thúc ta. Hiện tại nàng thế nhưng cùng độc phụ kia hợp mưu đến hại ta!” Ngô thị thấy Đồ Tô tức giận, trong lòng vui sướиɠ vô cùng. Nàng còn muốn nói cái gì, chợt nghe Lâm thị ở buồng trong hỏi: “Đồ Tô, là ai đến đây?”
Ngô thị đành phải đứng dậy cùng Lâm thị chào hỏi, Lâm thị đối nàng ôn hoà, Ngô thị lại ngồi trong chốc lát, cảm thấy không có ý nghĩa, liền đứng dậy cáo từ. Đồ Tô đem nàng tiễn đi, sau khi trở về liền đem ý đồ đến của nàng nói qua với Lâm thị. Lâm thị nói: “Cái này gọi là ‘Người tới nói thị phi, đó là người thị phi’, ngươi cũng đừng để ý tới các nàng, làm cho các nàng tự đấu nhau đi. Chút đồ ấy chúng ta mới không cần.” Đồ Tô vội cười nói phải.
Đồ Tô cúi đầu suy nghĩ sau một lúc lâu, lại trù trừ nói: “Nương, Tam thẩm mới vừa nói…” Đồ Tô liền đem Ngô thị thêm mắm thêm muối nói cho Lâm thị nghe, Lâm thị vừa nghe không khỏi trợn mắt nói: “Trách không được nàng để cho ngươi một cái cô nương gia đi ngủ phòng củi đâu. Hóa ra là tâm ẩn ác ý. Hừ, nữ nhân họ Đào kia bị chết mới tốt, ta đã sớm lường trước nàng khẳng định không chịu buông tha ngươi, nhưng lại nghĩ tới phương diện này. Còn có Hà thị kia, nhà ta cùng nàng không cừu không oán, nàng nhưng lại cùng Đào thị kia cấu kết với nhau làm việc xấu, chờ ta đi tìm nàng tính toán sổ sách!” Lâm thị nói xong muốn đứng dậy, Đồ Tô vội lôi kéo nàng khuyên nhủ: “Nương, ngài có thai trong người, làm sao có thể đi? Hơn nữa trước mắt Nhị thẩm cũng là người mang thai, huống hồ việc này cũng không có chứng cớ, đến lúc đó nếu chạm đến nàng bị cắn ngược lại một cái chúng ta làm sao bây giờ?” Lâm thị ngẫm lại cảm thấy cũng có đạo lý, đành phải một lần nữa ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn thấy không cam lòng nhíu mày nói: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”
Đồ Tô nói: “Đào thị kia làm chuyện ác đều có trời thu thập, nói không chừng Hà thị này cũng giống nhau. Chúng ta cứ mắt lạnh xem nàng có thể hoành hành được bao lâu!” Lâm thị thở dài ngồi xuống, ảm đạm không nói.
Đồ Tô lo nghĩ lại nói tiếp: “Đào thị vốn có tâm hại ta, ai ngờ lại thiêu bản thân. Người sáng suốt đều biết đây là trời xanh có mắt, mắt thần như điện. Nhưng là, vạn nhất tương lai có bọn người xấu người rảnh rỗi vu hãm nói hỏa là ta phóng thì làm sao bây giờ?”
Lâm thị vội nói: “Làm sao có thể! Ngươi để lại giải sầu đi, nương đến lúc đó liều mạng cũng phải bảo vệ ngươi, để ngươi chịu nhiều ủy khuất như vậy không nói, nếu còn bị người oan uổng thành như vậy, ta xem người nào dám nói như vậy, ta không xé nát cái miệng của hắn mới là lạ.” Đồ Tô lại vội vàng an ủi Lâm thị, chỉ nói là mình nghĩ vớ vẩn như vậy, chưa hẳn đã thực sự có người nói như vậy. Lâm thị bị lời hay của nàng khuyên trong chốc lát, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, hai mẹ con nương còn nói vài câu việc nhà. Đồ Tô lấy cớ muốn đi phường rượu mới rời đi được. Nàng nói như vậy, chính là đánh một châm dự phòng trước, vạn nhất tương lai phát sinh chuyện gì, nàng cần phải làm cho người nhà toàn lực tin tưởng mình, sau đó mới có dư sức lực chậm rãi chu toàn. Không có biện pháp, nàng mặc dù trong lòng đã muốn đem các nàng trở thành người một nhà, nhưng nàng đồng thời cũng phi thường hiểu rõ, phương thức tư duy của bọn họ vẫn là cổ nhân, vô luận như thế nào cũng không nhảy ra khỏi hạn chế của thời đại này. Tựa như biện pháp nàng đối phó Quan Hậu Cần cùng Đào thị, Quan Văn cùng Quan Mao là không có khả năng dùng. Bọn họ không thể dùng, tự nhiên cũng sẽ không hiểu được nàng. Cho nên không để cho bọn họ biết, cũng là một loại bảo hộ đi.
Trên đường, nàng đem Ngô thị trước sau lo nghĩ, lại đem chuyện tình ngày đó suy nghĩ kỹ càng một phen, đã muốn nhận định Hà thị trong lòng có quỷ. Nàng đang nghĩ tới làm sao cơ hội khiển trách nàng ta một chút. Không nghĩ tới không được mấy ngày liền truyền đến một cái tin tức rung động lòng người — Hà thị thế nhưng ngã xuống trong hồ nước lớn ở trước thôn, tuy rằng đúng lúc được người cứu lên, nhưng đứa nhỏ vẫn bị mất, người cũng đã đánh mất hơn nửa cái mạng. Hà thị tỉnh lại một mực chắc chắn là Quan Đại Nữu đẩy nàng ta xuống. Bên kia Quan Đại Nữu lại chết cũng không thừa nhận, hai nhà tranh cãi không yên. Quan lão Nhị cùng nhà mẹ đẻ Hà thị tập hợp một đám vô lại đến nhà Hồ viên ngoại đòi tiền, Hồ viên ngoại hiện giờ càng thêm keo kiệt hơn ngày trước, đâu chịu bỏ được tiền bạc? Hắn vừa bị người nháoloạn, trong lòng tức giận bất bình, trở về liền lấy ba mẹ con Dương thị trút giận, cuộc sống của đám người Dương thị càng thêm khổ sở. Đồ Tô đối với những điều này chỉ ngồi vách tường xem náo nhiệt, mặc cho bọn họ đấu đi.
Từ khi không có đôi tra nam tiện nữ kia quấy rầy, cuộc sống ở Quan gia càng thêm hài lòng. Thân mình của Lâm thị càng ngày càng nặng, thời gian sinh dự tính đại khái là qua trước hoặc sau năm mới. Đồ Tô tâm tình tốt, liền ngày ngày ngâm mình ở trong phòng bếp chỉ huy Tang Lạc cùng mấy nữ đầu bếp làm đủ loại đồ ăn vặt hầm canh cho Lâm thị bổ thân mình. Đồ Tô bởi vì Quan Trung đúng lúc cứu giúp, trong lòng đối hắn càng thêm coi trọng, mấy ngày liền tiền thưởng không ngừng, điểm tâm cùng rượu mỗi lần đều có một phần của hắn. Tô Trung Thần cùng hắn so sánh với, đãi ngộ kém không phải nhỏ tí tẹo. Quan Trung mỗi khi không đành lòng, lặng lẽ đem đồ giấu đi đưa cho Tô Trung Thần. Đồ Tô còn hứa hẹn nói, tương lai muốn trả khế bán mình cho Quan Trung, trả hắn một thân tự do. Quan Trung trên mặt là bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng lại thầm nghĩ, chuyện của tiểu thư hắn biết được nhiều như vậy, đừng nói nàng lo lắng mình là người tự do, ngay cả mình cũng cảm thấy không nỡ.
Đêm đó Quan Trung liền tranh thủ thời gian rảnh mang theo rượu trái cây cùng điểm tâm Đồ Tô thưởng đến trong phòng Tô Trung Thần đem tâm sự nói cho hắn nghe, Tô Trung Thần nghe xong lạnh nhạt cười nói: “Ngươi biết chuyện không muốn người biết của nàng nhiều như vậy, khẳng định sẽ không thả ngươi đi ra ngoài. Ngoan ngoãn ngốc ở chỗ này đi.”
Quan Trung nói: “Chỉ cần là thiếu gia ở chỗ này, tiểu nhân cả đời đều nguyện ở chỗ này, người này — kỳ thật cũng không tồi.” Nói xong, hắn lại rót hai chén rượu, đưa cho Tô Trung Thần một ly, chính mình một ly, hắn uống một ngụm rượu lại cầm hạt đậu tằm rang cho vào miệng, dát băng dát băng nhai, tâm tình cực kỳ thích ý. Tô Trung Thần liếc mắt quét Quan Trung một cái, cười nhẹ nói: “Ngươi hiện nay làm sao lại càng ngày càng giống với chủ tử ngươi vậy.” Quan Trung nghe vậy bất giác cả kinh, nhịn không được sờ sờ mặt mình nói: “Không phải đâu, thật vậy chăng?” Tô Trung Thần khẳng định gật gật đầu. Quan Trung vẻ mặt cầu xin nói: “Đừng, trăm ngàn đừng giống nàng.” (Đồ Tô: Giống thì sao!? -_-!!!)
Tô Trung Thần nhìn hắn như vậy, nhịn không được cười rộ lên: “Rất có thể là ngươi đi theo nàng thời gian lâu ngày nên giống nàng, kỳ thật giống nàng thì có gì không tốt?” Quan Trung vẫn là vẻ mặt đau khổ, hắn nhìn nhìn Tô Trung Thần thử thăm dò nói: “Ta nói thật, thiếu gia kỳ thật cũng càng ngày càng giống Tô công tử kia (ý anh là giống Tô ngốc tử mà thường ngày Tô ca này vẫn diễn đó, nói ngắn gọn là giả ngốc lâu ngày thành ngốc thật!), nếu không phải tiểu nhân từ nhỏ đã đi theo ngài, người khác nằm mơ cũng không thể tưởng được ngài từng là một công tử phong hoa… phong lưu phóng khoáng, hắc hắc.” Tô Trung Thần nghe vậy, nhợt nhạt cười: “Tục ngữ nói, ‘Dưỡng di thể, cư di khí’ (ý câu này là người ở thay đổi thì không khí trong nhà cũng thay đổi). Ta trước mắt chính là một trướng phòng nghèo kiết hủ lậu, kỳ thật ngẫm lại, cuộc sống như vậy cũng rất có ý tứ — mỗi ngày trăm sự không nghĩ, chỉ để ý đọc sách, nói chuyện nhất định nói ‘Sách viết’, mỗi tháng vì mấy trăm tiền công hoan hô nhảy nhót, cùng chúng tiểu nhị đi tranh sủng của tiểu chủ tử…” Tô Trung Thần càng nói, thần tình trên mặt càng thoải mái. Quan Trung cũng cười nói: “Tiểu nhân lúc trước thiếu chút nữa thì cười chết…” Hai người nhịn không được bắt đầu nhìn nay nhớ xưa, nói xong thì tán gẫu đến quang cảnh trước mắt, nhắc tới trước mắt tự nhiên không thể thiếu một người — chủ nhân chung của bọn họ Đồ Tô.
Quan Trung dừng một chút lại không khỏi nhớ lại tình cảnh Đồ Tô hành hạ Giang Ninh Hữu đến chết, trong lòng hắn vẫn có một gút mắc đè nặng, lúc này lại không khỏi muốn ói: “Tiểu nhân hiện tại nghĩ đến còn sợ hãi không thôi, nhìn nàng tay nâng kiếm cắt xuống cái vật kia của nam nhân tự nhiên giống như cắt chân gà vậy…” Khi Quan Trung nói chuyện không tự chủ được khép hai chân lại, sợ ai cắt hắn. (QA: -_-!!! Chết cười! Ca so sánh hay wa! Lại còn giống cắt chân gà nữa chứ! -_-!!!)
Sắc mặt Tô Trung Thần cứng lại, bỗng nhiên lại nổi lên tươi cười, trịnh trọng nói: “Nàng làm được vô cùng tốt! Trên đời này chuyện tình tức nhất chính là người xấu trong sạch. Ngươi ngẫm lại, họ Giang kia nếu là thực hiện được, nàng… cả đời này liền hoàn toàn bị hủy…” Quan Trung vừa gật đầu lại vừa táp lưỡi. Cách sau một lúc lâu, lại nhỏ giọng nói: “Nhưng là tiểu nhân đã kịp ngăn lại, hết thảy đều không có phát sinh — ” (QA: Tô ca mặc dù sợ nhưng vẫn tìm lý do bao dung cho Đổ Tô tỷ! Ta kết Tô ca chết mất!^^)
Sắc mặt Tô Trung Thần thay đổi mấy lần, lạnh giọng nói: “Đó là khi ngươi kịp, nếu là ngươi không kịp ngăn lại thì sao? Hắn không thực hiện được là vì người khác ngăn lại, mà không phải chính lương tâm hắn phát hiện. Người như thế dựa vào cái gì muốn bỏ qua cho hắn, lần này bỏ qua cho hắn, tiếp theo thì sao? Mỗi một lần đều đúng lúc được người cứu sao? Gϊếŧ kẻ ác chính là làm việc thiện, làm người tuyệt đối không thể có lòng dạ đàn bà, nếu không vừa trượt chân chính là… thiên cổ hận (hận nghìn đời). Ta cần trải qua nhiều bi thảm như vậy mới ngộ ra đạo lý này, ngươi trước kia lúc đó chẳng phải từng nghĩ như vậy sao? Vì sao nay lại nghĩ một loại suy nghĩ khác?” Quan Trung nghe trong ngữ khí của Tô Trung Thần ẩn ẩn có sắc bén. Có chút không biết làm sao nhìn nhìn hắn, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện trước kia, đơn giản có điều ngộ ra, hắn xấu hổ đánh trước miệng mình một cái nói: “Thiếu gia, ta đáng chết, ta làm sao lại nhắc tới việc này…” Tô Trung Thần nhắm hờ mắt lại, cũng không có phản ứng khác.
Quan Trung lại yếu ớt biện giải nói: “Tiểu nhân cũng không phải chê chủ nhân tiểu thư, chính là đều là nam nhân, đại khái là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ đi…” (QA: Nãy giờ chết cười với Trung ca mất!
Tô Trung Thần thần sắc ảm đạm khoát tay nói: “Ngươi đừng tự trách, ta không sao, ta chỉ là đang nghĩ, nếu… Nếu ta ngay từ đầu phát hiện tâm tư người nọ thì sẽ dùng thủ đoạn lôi đình (sấm sét), có lẽ Hạ Kỳ sẽ không chết thảm …” Quan Trung đột nhiên cũng bắt đầu nghĩ tới Hạ Kỳ, trong mắt ẩn ẩn rưng rưng, cúi đầu khóc nức nở không thôi. Trong lúc nhất thời hai người đều là tâm tư bừng tỉnh, tâm tình buồn bã xuống thấp đến cực điểm.
Quan Trung lo nghĩ, thật cẩn thận nhắc nhở nói: “Thiếu gia, ngày mai là ngày kị của phu nhân, chúng ta…” Tô Trung Thần vẻ mặt có chút thay đổi, thấp giọng nói: “Ta vẫn nhớ chứ. Ngày mai chuẩn bị đi mộ địa tế bái — tốt xấu gì trên danh nghĩa ta cũng là cháu bà con xa của bà, mặc dù là tế bái cũng không sợ ai nghi.” Dứt lời lại tự giễu cười cười, hắn nay chỉ có thể dùng danh nghĩa người khác đi tế bái mẹ đẻ mình. Hai người trong lòng có vẻ không vui, nhất thời ai cũng không nói nữa.
Quan Trung sợ nán lại thời gian dài quá không tốt, liền đứng dậy nói: “Ta đi xuống trước, công tử phải cẩn thận bảo trọng. Công tử nhất định phải còn sống thực tốt, phu nhân dưới suối vàng mới có thể an tâm.” Tô Trung Thần im lặng không nói, trầm mặc sau một lúc lâu lại nâng tay đem vò rượu đẩy trở về nói: “Cầm lại đi cho hai huynh đệ kia ăn đi, nhớ rõ làm cho bọn họ ngủ say chút — đêm nay là sinh nhật nương ta, ta muốn ở phòng cũ này của bà vì lão nhân gia bà ăn mừng…” Quan Trung cước bộ lảo đảo một chút, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Tiểu nhân nhưng lại đã quên.”
Tô Trung Thần lộ vẻ sầu thảm cười nói; “Này không trách ngươi, khi ngươi vào phủ, nàng đã mất.” Quan Trung cúi đầu đứng im bất động, Tô Trung Thần không ngừng thúc giục hắn mới không thể không đi.
Vào đêm, trăng sáng sao thưa, tiếng người vắng lặng, tất cả mọi người Quan gia đang ngủ, ngay cả đại hắc trông viện cũng vì ăn thịt xương đầu “mang liệu” (có chứa dược liệu), ngủ như chết.
Đồ Tô lại đột nhiên từ trong ác mộng bừng tỉnh, đưa tay sờ một cái, trên lưng nhưng lại ra một tầng mồ hôi. Nàng vén chăn ngồi dậy, nghĩ lại lửa lớn hừng hực trong mộng, không khỏi sợ hãi trong lòng. Ở chuyện đối phó với hai người Quan Đào, nàng cũng không cho rằng mình thực hiện không ổn, cho tới bây giờ nàng vừa bắt đầu nghĩ tới tình cảnh ngay lúc đó, trong l*иg ngực vẫn sẽ dâng lên hận ý cùng phẫn nộ giống như bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển). Nếu sự tình lặp lại một lần nữa, nàng vẫn có thể làm như vậy! Nhưng là vì sao? Nàng thế nhưng lài mơ thấy ác mộng? Tình cảnh trong mộng lại chân thật đáng sợ như vậy! Chẳng lẽ, kỳ thật lòng của nàng là sợ hãi? Nàng bình thường cũng là đang theo bản năng đè ép sợ hãi của chính mình?
Đồ Tô không khỏi lại nghĩ tới kiếp trước, trước kia nàng cũng là tâm ngoan thủ lạt, tại cái thời đại kia, vị trí của nàng là vị trí người không tàn nhẫn thì không đứng vững. Nhưng nơi đó của nàng là một cái xã hội pháp chế cơ bản đã kiện toàn, cho nên làm việc vẫn đều là chạy thật cẩn thận ở bên cạnh pháp luật, dùng đều là thủ đoạn văn minh. Tuyệt không giống như bây giờ, tự tay dính lên huyết tinh… Có lẽ, nàng chính là chưa quen thôi. Đồ Tô suy tư sau một lúc lâu cũng không có kết quả cuối cùng, trong lòng phiền muộn không thôi, tại thời khắc đêm dài người tĩnh này, nàng đột nhiên có một loại ý tưởng muốn tìm một người tâm sự cho thoải mái, nhưng là lý trí nhắc nhở nàng, nàng ai cũng không thể nói hết, Lâm thị không thể, Tang Lạc không thể, tất cả thân nhân đều không thể! Nàng đơn giản choàng áo khoác rời giường, đi thong thả bước đến trong viện. Lúc này, ánh trăng như lụa, sao thưa thớt, gió đêm nức nở mà qua, lá cây tùy theo tuôn rơi rung động.
Đồ Tô tựa vào trên thân cây hoa quế, nhìn bầu trời đêm suy nghĩ xuất thần.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện trên cây ngô đồng ở đông viện giống như có bóng một người. Đồ Tô lập tức hoảng sợ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ người nọ là một tên trộm cao siêu sao?” Nàng có tâm kêu người lại sợ kinh động tên trộm đào thoát, ngay tại thời điểm nàng suy tư đối sách, người trên cây kia cũng chú ý tới nàng.