Chương 54: Chồn chúc tết gà

Người này trừ bỏ Quan Hậu Cần cùng Đào thị còn có thể là ai? Quan Hậu Cần ngược lại còn có chút tự mình hiểu lấy, hắn không có trực tiếp đi tới, mà là làm cho Đào thị đi trước dò xét tình huống rõ ràng. Mặc kệ Đào thị cùng huynh muội Đồ Tô lúc trước như thế nào tính kế nhau, ở mặt ngoài cũng không có xé rách da mặt. Hơn nữa nàng lại có một cái miệng giả dối quen giả bộ đáng thương, cho nên sứ giả đi trước không phải nàng thì là ai! Đồ Tô biết rõ bản tính người này, nàng thực lo lắng để Lâm thị một mình ứng đối, vì thế lợi dụng lý do Lâm thị thân thể không tiện, luôn ở bên cạnh cùng đi.

Đào thị mang theo một nha hoàn cũng hai bà tử tiến vào, Đồ Tô chú ý tới nha hoàn này thực lạ mắt, xem ra là mới mua, hơn nữa dung mạo khí chất so với mấy người trước kém không chỉ một chút — đây là đang đề phòng Quan Hậu Cần mà! Đào thị cùng mấy tháng trước so sánh với, dung nhan tiều tụy rất nhiều, ngay cả thoa thực nhiều son phấn cũng không che được suy yếu trên mặt. Nàng nhìn nhìn lại Lâm thị tuy rằng cả người xiêm y tầm thường, không chút phấn son, nhưng là sắc mặt hồng nhuận, dáng người mượt mà đẫy đà. Khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy ý cười, so với trước kia lại nhiều một chút ý vị. Đào thị nhìn thấy trong lòng châm lửa, chẳng qua, nàng cũng không thừa nhận chính mình đố kỵ nữ nhân này. Bởi vì ở trong lòng nàng, chưa bao giờ chịu đem Lâm thị cùng chính mình đặt trên cùng một cán cân để ước lượng. Nàng cảm thấy đó là bôi nhọ chính mình. Nàng mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt lại vẫn là một vẻ hoà nhã.

“Chúc mừng tỷ tỷ, đã sớm muốn đến xem, nhất là trong nhà bận rộn, hai là lại sợ lời người đời, nên vẫn kéo dài chưa tới. Tỷ tỷ thân mình vẫn mạnh khỏe chứ?”

Lâm thị có nề nếp trả lời, Đồ Tô cũng ở bên cạnh bổ sung vài câu. Đào thị ban đầu cố ý xem nhẹ Đồ Tô, nhưng về sau thấy bỏ qua không được, liền cười phân phó nha đầu đi theo: “Thu Văn ngươi mang theo Đại cô nương đi chơi, hai muội muội ngươi đưa thực nhiều ngoạn ý đâu, ta và nương ngươi nói chút việc nhà, rất buồn chán.” Nói xong, lại hướng những người khác ra sức bĩu môi, ý bảo các nàng đều đi ra ngoài. Ba người hiểu ý, lập tức thối lui ra bên ngoài, nha đầu Thu Văn kia ngoài miệng không tiện thúc giục, chỉ lấy mắt dò xét Đồ Tô, chờ nàng đi ra đi.

Đồ Tô ngồi bất động, ngoài miệng cười nói: “Nương ta thân mình không tiện, vẫn là ta ở trước mắt thỏa đáng. Đào di có cái gì nói chỉ để ý nói là được.”

Đào thị thấy nàng kiên trì, đành phải không nói cái gì nữa, vẫy tay làm cho những người khác đi ra ngoài.

Nàng đông kéo tây xả một hồi lâu, mới dần dần chuyển tới chuyện chính, vừa nói còn vừa lau nước mắt: “Tỷ tỷ, ngươi nói mạng của ta làm sao lại khổ như vậy? Lúc trước khi sinh hai cô nương bị thương thân mình, ta vốn nghĩ nghỉ ngơi vài năm thì tốt rồi. Ai biết lần trước bà bà qua đời, trong lòng ta áy náy lại bôn ba đường dài lại bị thương nguyên khí, thầy thuốc nói ta khi còn nhỏ thân mình đã không tốt, lại nghỉ ngơi vài năm. Quan lang cũng không biết nghe người hỗn trướng nào nói hồ đồ này nọ, dám nhận định ta không thể sinh dưỡng, liền suốt ngày ở bên ngoài chung chạ, không phải tới thanh lâu thì đi tìm con hát, thậm chí đưa tay tới nha đầu trong nhà…”

“Muội tử, những việc này của ngươi ta quả thực nghe nói, chỉ là chúng ta không tiện cùng đứa nhỏ nói.” Lâm thị nói như vậy là muốn nhắc nhở nàng nữ nhi nhà mình còn tại trước mặt, không khỏi không thích hợp.

Đào thị vội giả bộ một bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt xấu hổ nói: “Ngươi xem ta, đầu óc vừa loạn, miệng lại bắt đầu nói lung tung. Các ngươi nhưng đừng để ý.” Đồ Tô nhíu nhíu mí mắt, làm bộ như không có nghe thấy. Tiểu xiếc này đã dùng ở trước mặt nàng, nàng trước kia ngay cả tiết mục đồi trụy đều dám nói, huống chi là trò trẻ con này!

“Muội tử tính làm sao bây giờ?” Lâm thị bị nàng quấn khó chịu, đơn giản đi thẳng vào vấn đề hỏi trước ra.

Đào thị nghe vậy lại thấp giọng khóc nức nở lên: “Ta còn có thể làm sao bây giờ? Đây là quan hệ đến đại sự con nối dòng Quan gia ta há có thể chuyên quyền! Quan lang hắn nếu nạp thϊếp ta cũng không thể ngăn đón, nhưng là tỷ tỷ nhìn lại xem hắn tìm đều là những người nào? Mặc kệ thơm thối lương thiện ti tiện đều lùa về trong nhà, ta trên mặt không ánh sáng cũng là thôi, dù sao đều đã từng này tuổi, ít ra cửa mấy lần, người khác nói nhàn thoại ta giả bộ không nghe thấy. Nhưng mấy đứa nhỏ trong nhà làm sao bây giờ? Lời nói không dễ nghe, chúng ta có bốn cô nương hai tiểu tử, nhóm cô nương mắt thấy đã tới tuổi đính thân, đến lúc đó nhà trai còn không lấy việc này để nói? Còn có tiền đồ của Văn nhi nói không chừng cũng phải chịu liên lụy…”

Đồ Tô nghe nàng đem bốn huynh muội nhà mình cũng dính líu vào, liền cười nhắc nhở nàng: “Đào di, ngươi dường như lại tức đến hồ đồ. Đã quên một chút, nay mỗi người đều biết nương ta cùng cha hợp cách, bốn chúng ta cũng về nương, hai ca ca lại qua văn thư ở quan phủ nơi đó.”

Đào thị không chút hoang mang, trong bông có kim nói: “Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, nếu sự tình thực sự dễ dàng như vậy thì tốt lắm. Ta nói cho ngươi, vô luận nương ngươi cùng cha ngươi hợp cách hay không, hắn thủy chung là cha ruột của bốn huynh muội các ngươi. Bên ngoài người ta nói tới các ngươi, cũng thì sẽ đem chúng ta về làm một nhà. Chẳng lẽ ngươi có thể đi biện bạch với từng người sao? Ngay cả có thể có tinh lực kia đi nhất nhất biện bạch, người khác sẽ thấy ngươi thế nào! Các triều đại đều lấy ‘Hiếu” trị thiên hạ, nếu bị người có tâm nói các ngươi bất hiếu, kia phiền toái liền lớn. Cô gái đừng nghĩ tìm nhà chống tốt, con đường làm quan của nam hài tử cũng hết…” Đào thị chậm rãi mà nói, một câu một câu bác bỏ Đồ Tô, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Đồ Tô ngược lại không có gì, Lâm thị sắc mặt có vẻ có chút khó coi, trong ánh mắt cũng ẩn hiện sầu lo.

Đồ Tô cười tiếp nhận Đào thị nói: “Đào di này lại là nhiều lo lắng. Trước tiên là nói về con đường làm quan của anh ta, nhà chúng ta cũng không phải cái gì nhà thư hương, nương ta cùng Ngũ thúc lại là người thông suốt không màng danh lợi, cũng không trông cậy vào anh ta có thể làm quan lớn, chẳng qua là muốn làm cho hắn đọc sách nhiều vài năm, biết chút đạo lý làm người thôi. Có thể khảo trúng là tốt nhất, không thể khảo trúng chúng ta trở về nhà làm ruộng bận rộn buôn bán, không có gì là ghê gớm cả, sống như thế nào không phải là sống? Lại nói tới ta cùng muội muội, muội ta năm nay vừa tròn mười hai liền có không ít người nhắc tới đính thân, hàng xóm láng giềng không một ai không khen nàng — quả thật cũng có người dùng lỗ tai làm mắt tới phán đoàn người tốt xấu, nhưng đại đa số người vẫn là dùng mắt sáng cùng đầu óc đến xem người, bằng không, mọi người sinh ra đầu cùng hai lỗ thủng mắt làm cái gì!

Cuối cùng nói tới ta, ta cũng lười học tiểu thư khuê các kia dáng vẻ kệch cỡm, xấu hổ nhắc tới việc hôn nhân của mình gì đó. Trong lòng ta sớm có chủ ý: về sau ta cũng muốn học Đào di, tính chiêu một nam tử nhìn qua thành thật nghe lời, bộ dạng thuận mắt ở rể — dù sao trong nhà ta cũng có mấy quan tiền, càng thêm có hai ca ca làm chỗ dựa, ta quản hắn có vợ cả hay không có nguyên phối hay không, ta nếu coi trọng hắn, hắn còn không vui vẻ sáp đến! Hắn đã ăn của nhà ta cơm liền về ta quản, về sau còn không mặc cho ta đắn đo? Hắn tương lai nếu là dám có ý tưởng nạp thϊếp, ta làm cho Đại ca của ta đánh gãy chân hắn! Làm cho Nhị ca ta mắng chết hắn! Xem hắn dám trước sau không đồng nhất, dùng người trước không cần người sau, quăng thể diện nhà ta! Lúc đó, cho dù hai ca ca ta nhân nghĩa phúc hậu, không hạ thủ được, kia còn có ta đâu? Dựa vào cái gì hắn mượn thế nhà ta hưởng vài năm phú quý, được thế liền đem ta đá đến một bên muốn làm gì thì làm, trên đời nào có chuyện tiện nghi như vậy! Hắn nếu không cho ta sống, ta cũng không thể làm cho hắn sống! Ta tình nguyện để người đánh cho hắn tàn phế, ra tiền nuôi; hay là là đánh chết hắn ăn cơm tù đi, cũng tuyệt không thể tiện nghi hắn, làm cho chính mình thành đề tài câu chuyện cho người khác lúc trà dư tửu hậu!”

Đồ Tô này một phen nói bao hàm như là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ngấm ngầm hại người, chính diện châm biếm đâm trở về, vui sướиɠ khi người gặp họa vân vân, quả thực là trước mặt hòa thượng mắng người hói đầu, trước mặt người lùn nói ưu khuyết điểm. Một câu câu giống như dao nhỏ lợi hại vậy, từng đao từng đao cắt vào trong tâm khảm Đào thị, thẳng cắt đến khi nàng máu tươi đầm đìa. Đào thị sắc mặt đầu tiên là đỏ bừng lại là trở nên trắng, giống mở cửa hàng thuốc màu vậy. Trên mặt tươi cười cũng càng ngày càng khó coi. Lâm thị nghe xong cũng âm thầm hết giận, cảm thấy nữ nhi lại đem những gì chính mình đã sớm muốn mắng mắng đi ra. Đào thị kia lúc trước biết rõ Quan Hậu Cần ở quê hương có vợ có con, lại vẫn là cố ý gả cho hắn. Nghe nói Đào lão gia tử lúc ấy không quá vui, cảm thấy nhân phẩm của Quan Hậu Cần không đang tin, bất đắc dĩ Đào thị chết sống muốn gả, hắn lại chỉ có một nữ nhi như vậy cuối cùng đành phải đồng ý.

Đào thị cực lực đem cơn tức đè ép xuống, hận ý trong lòng đối với Đồ Tô lại thêm một tầng nữa, thầm nghĩ: trách không được Quan lang nói, chỉ cần nghiệp chướng này ở, việc này không dễ làm. Xem ra phải tìm cơ hội đem nàng đuổi đi… Nàng trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt lại vẫn là bất động thanh sắc. Chỉ là cũng lười lấy nhàn thoại làm chăn đệm giống như vừa rồi vậy, chỉ gọn gàng dứt khoát nói: “Tỷ tỷ, muội muội hôm nay tới là có một việc muốn cùng tỷ tỷ thương lượng.”

Lâm thị tự nhiên biết nàng có mục đích khác, liền uể oải đáp: “Ngươi nói đi.”

Đào thị lại thói quen tính lau lau nước mắt nói: “Nay muội muội tạm thời là không thể sinh dưỡng, nhưng ta cũng không muốn cho mấy thứ không sạch sẽ nịnh hót kia vào cửa — lời nói không dễ nghe, ai biết các nàng trong bụng phải mang tạp chủng hay không! Ta cũng không muốn cho gia nghiệp phụ thân vất vả tích lũy cuối cùng tiện nghi cho người ngoài. Nay khẩn cầu tỷ tỷ bỏ yêu thương để cho ta cùng Quan lang một đứa con trai — tự nhiên, chúng ta về sau vẫn là người một nhà, đứa nhỏ muốn ở chỗ ta thì ở ngay tại chỗ ta, muốn về nhà thì trở về nhà. Tương lai Đào gia chúng ta hết thảy còn không đều là của hắn. Ta cũng tuyệt sẽ lại không để ý tình cảm không chịu quản nhiều không nói, ta chắc chắn đối với hắn giống như con ruột vậy — tỷ tỷ ngẫm lại, ta lại không có con ruột, ta làm sao có thể không đem hắn làm con ruột…”

Lâm thị chưa cần nghĩ liền cự tuyệt nói: “Đào muội muội, ngươi nếu nói việc khác còn được, việc này quả quyết không được. Đứa nhỏ nào không phải là thịt trên người nương rớt xuống, sao có thể tùy tiện cho người ta! Còn nữa, nhà ta mặc dù không giàu có nhưng là có khẩu cơm ăn, có thể nào đi nhớ thương sản nghiệp của nhà người khác!”

Đào thị vội vàng nói: “Tỷ tỷ, ta cùng Quan lang cũng không phải người ngoài, Quan lang nhưng là cha ruột hắn, cho dù trước kia tính tình phá hư đối với đứa nhỏ nghiêm khắc chút, nhưng chung quy vẫn là quan hệ huyết thống cốt nhục. Ta nói câu sau không dễ nghe, tỷ tỷ tái giá với vị này, nếu không có con ruột của mình con tốt, một khi có con ruột, ai thích đi thương đứa nhỏ đằng trước?”

Không đợi Lâm thị nói tiếp, Đồ Tô liền cười lạnh nói: “Đào di ngươi như thế nào lại phạm hồ đồ, Ngũ thúcta đối với mấy người chúng ta thực không thể chê. Ta cũng lời nói không dễ nghe, hắn có thể so với cha ruột kia của ta mạnh hơn nhiều, ít nhất hắn không đem ta muốn đánh chết; ít nhất Đại ca của ta xảy ra chuyện, hắn cũng đi theo tiến đến bôn ba đi lại; ít nhất tương lai khi nương ta sinh sản, hắn tuyệt sẽ không trời rét lạnh còn để cho nương ta xuống ruộng làm việc, đem con ruột ném tới bên ngoài bị đông lạnh!”

Đào thị vài lần ba phiên bị Đồ Tô đánh gãy đề tài, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ảo não. Nàng tiếp tục cố nén tức giận, miễn cưỡng cười nói: “Tỷ tỷ tính tình thật sự là khoan dung, nuông chiều đứa nhỏ hơn so với nhà người bình thường. Đơn giản như nói hai nữ nhi của nhà ta, các trưởng bối nói chuyện, không hỏi nàng là tuyệt không dám tùy ý mở miệng.”

Lâm thị đáp: “Ta chính mình không có kiến thức gì, cũng không gò bó đứa nhỏ, bọn họ chỉ cần không làm chuyện tình thương thiên hại lí, ta một mực mặc kệ.”

Đồ Tô một câu hai nghĩa phụ họa Lâm thị nói: “Nương ngài cứ yên tâm tốt lắm, ta tuy rằng bướng bỉnh nhưng có thể phân rõ tốt xấu. Ta về sau chắc chắn thực tốt, quyết không dám bác bỏ ý của ngài. Giống ta lúc trước nói chuyện chiêu tế (tìm người ở rể), có chút nói chẳng qua là nổi nóng thôi, thực sự gặp gỡ nam tử có vợ cả có nguyên phối, cho dù hắn lớn lên giống như thiên tiên vậy, nữ nhi cũng không thể thực sự mê muội lương tâm làm loại sự tình hủy nhân nhân duyên kia. Còn có, nữ nhi tin tưởng ánh mắt của nương, nương nếu nói người nam tử nào không tốt hắn liền không tốt, đỡ phải nữ nhi tương lai nhất thời mắt bị mù mỡ heo mông tâm nhìn lầm người rồi, chính mình hối hận lại làm cho người nhà hổ thẹn.” Buổi nói chuyện này lại một lần nữa đánh vào tâm khảm Đào thị. Nàng vốn là người tranh cường háo thắng, khi làm cô nương đã cùng người dính líu so đo không ngừng, khắp nơi tranh cường. Sau khi thành thân, Quan Hậu Cần là con rể tới cửa, lại có lão cha câu thúc, vài năm đầu đối với nàng là thật cẩn thận, nâng niu nuông chiều giống như công chúa vậy. Hiện tại tình trạng của mình chuyển tiếp đột ngột, cùng dĩ vãng khác biệt giống như trời với đất vậy, lúc này bọn tiểu tỷ muội ngày xưa ai không vụиɠ ŧяộʍ cười nàng! Hôm nay lại bị một cái tiểu bối lặp đi lặp lại nhiều lần tàn nhẫn đâm vào tâm khảm. Nàng há có thể nhịn nữa?

Đào thị lần này không hề kiếm nén chính mình nữa, nàng bỗng nhiên đứng dậy, mày liễu ngược lại dựng thẳng, trợn mắt trợn lên, phịch một tiếng đem cái chén thật mạnh đặt lên bàn, miệng cười lạnh nói: “Ta hôm nay thực tăng thêm kiến thức, lại có nữ nhi có thể thay mẫu thân làm chủ, lại vẫn có cô nương gia răng nanh răng nhọn chống đối trưởng bối như vậy, miệng không ngăn cản nói cha ruột không phải, nói đi ra cũng không sợ người chê cười! Ngươi trong miệng siêu sinh cho tốt đi, cho dù là chiêu tế, người ta cũng phải nhìn nhân phẩm.”

Đồ Tô bộ dáng nhàn rỗi vẻ mặt như mèo vờn chuột, trong mắt mang theo thương hại cười lạnh, chậm chậm rì rì nói: “Chút cách làm ấy của ta cũng đáng người khác chê cười! Nếu thực cười cũng nên cười ngươi này: đầu tiên là chính đại quang minh, đúng lý hợp tình, không biết cảm thấy thẹn đoạt tướng công người khác, đoạt liền đoạt không nói; ngươi lại đi lòng dạ độc ác đem con người ta dẫn dắt hướng đường tà đạo; dẫn liền dẫn không nói, người ta đấu không lại ngươi liền trốn về nhà đi, ai ngờ ngươi nay xem con người ta có tiền đồ, lại chết không biết xấu hổ cứng rắn sán đến muốn cướp con người ta về. Họ Đào, ngươi có biết hay không hai chữ vô sỉ viết như thế nào? Ngươi có biết hay không chính mình mới được ghi lại là thiên hạ nữ nhân không biết xấu hổ! Đừng con mẹ nó ở chỗ này giả mù sa mưa giả đáng thương giả vô tội. Ngươi có công phu này vì sao không đi đấu với nhóm đồ đệ của ngươi đi? Vì sao không đi đấu với bọn muội muội biết hát hí khúc đãi khách kia của ngươi đi? Đừng chính mình không hạ được trứng chim sẻ, liền chém gϊếŧ tới con trai trong tổ Phượng Hoàng!”

Đào thị tức giận đến bộ ngực không ngừng phập phồng, hé ra mặt trướng đỏ như gan heo vậy. Lâm thị thần sắc có chút khẩn trương, môi giật giật, vừa muốn mở miệng khuyên Đồ Tô bớt tranh cãi.

Ai ngờ không đợi hai người nàng nói ra được, Đồ Tô chỉ thở hổn hển lấy hơi lại tiếp tục rét lạnh trào phúng nói: “Ngươi nói Đào lão nhân cha ngươi tốt xấu cũng coi như là người có đầu óc, hắn tại sao lại keo kiệt như vậy không đem đầu óc của mình phân cho ngươi một chút chứ? Ngươi năm đó bị bộ dáng cha ta cúi mình ra vẻ thâm tình cấp cho đi? Ngươi cho là lấy dung mạo gia thế tài tình của ngươi cùng với nương ta căn bản không phải một tầng đi? Ngươi nghĩ rằng cha ta vứt bỏ nương ta là vì nương ta không tốt đi? Ngươi khẳng định còn âm thầm nghĩ chính mình có tự tin làm cho hắn cả đời nhất thế đều đối với ngươi tốt đi? Ta nói cho ngươi, ngươi đều sai lầm rồi! Chân tướng sự tình chính là: bản tính của nam tử bạc tình chính là bạc tình, hắn trước kia không đối với ngươi bạc tình là vì thời cơ chưa tới! Là vì ngươi còn có giá trị lợi dụng, là vì núi dựa vào của ngươi còn chưa có đổ! Nương ta hôm qua chính là ngày mai của ngươi. Ta thấy vật trên cổ kia của ngươi căn bản chính là cái bí đỏ, hai lỗ thủng mắt trên mặt kia của ngươi cũng là trang trí. Bổn cô nương ta thấy ngươi đáng thương, hôm nay là có lòng tốt chỉ ra cho ngươi hai con đường tươi sáng: thứ nhất là chạy nhanh trở về làm thịt Quan lang của ngươi, hoàn toàn nhả ra ác khí trong lòng; hai là đem hắn đạp tái giá với người khác.” Đồ Tô hành văn liền mạch lưu loát làm chỉ điểm cho người ta xong, tự giác rất có công lao, vội vàng tranh thủ lúc rảnh rỗi, thuận tiện uống ngụm nước trà nhuận nhuận cổ họng.

“Tốt tốt! Thật là nữ nhi tốt của cha ngươi!” Đào thị tức giận quá nên cười, ngẩng đầu chỉ tay thẳng vào Đồ Tô, tràn đầy lửa giận nhất thời nói không nên câu thế nào mới tốt, nàng nói xong, đột nhiên thân mình vừa nghiêng, liền dựa về sau ghế ngất đi, Lâm thị sợ tới mức kinh hô một tiếng, Đồ Tô lập tức bước lên phía trước đỡ nàng lại. Trong lòng lại nghĩ, nữ nhân này nói không chừng lại giả bộ hôn mê. Vội vàng nháy mắt với Lâm thị nói: “Nương, ngươi cũng nhanh té xỉu ở trên giường.”

Lâm thị nhất thời không thể nào thích ứng theo. Đồ Tô trước buông Đào thị, giúp đỡ Lâm thị tiến buồng trong đóng cửa lại, sau đó hướng bên ngoài la lớn: “Người đâu, đều tiến vào cho ta, trong phòng có người té xỉu.” Vυ" già Đào thị mang đến đều ở bên ngoài phòng vừa nghe đến tiếng la vội vàng tiến vào. Tang Lạc cũng đi theo chạy lại đây.

Đồ Tô vẻ mặt lo lắng nói: “Nhanh đi mời lang trung, nương cùng Đào di đều té xỉu.” Tiểu nhị liền vội vàng chạy tới mời lang trung, trong lúc nhất thời trong phòng loạn thành một đoàn.