Tang sự của Cao thị vừa xong, người đến phúng viếng cùng hỗ trợ cũng dần dần tán đi. Đồ Tô cũng mệt mỏi vô cùng, trong lòng âm thầm nghĩ, lần sau nàng không bao giờ đến đây nữa. Khi đội ngũ đưa ma trở về đã là thời gian cơm trưa, yến hội cũng bắt đầu mang lên, nữ nhân một chỗ, nam nhân một chỗ. Các nam nhân không dùng chén mà đổi thanh ly nhỏ, thét to kính rượu. Các nữ nhân còn lại là líu ríu nói không ngừng.
Lâm thị cùng bốn con trai con gái cố gắng ăn mấy miếng cơm, lại giúp đỡ bận rộn trong chốc lát, rồi tới chỗ phu nhân tộc trưởng chủ sự Vu thị chào hỏi muốn về nhà. Vu thị hí mắt nhìn nhìn Lâm thị thần sắc mệt mỏi, thân thiết lôi kéo tay nàng nói: “Còn sớm đâu, gấp cái gì, đến, hai chúng ta tán gẫu chút việc nhà.” Lâm thị bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống bồi bà nói chuyện phiếm. Quan Mao Quan Văn cũng bị Quan Diệu Tổ kêu đi vào phát biểu. Lâm thị vừa không yên lòng cùng Vu thị nói chuyện, vừa lo lắng mấy con trai con gái của mình. Vu thị xem ở trong mắt, trên mặt lại không vui, lên tiếng nói: “Ngọc Nương, ngươi như vậy là không đúng, vô luận ngươi cùng Hậu Cần như thế nào, bốn đứa nhỏ kia của ngươi chung quy cũng là huyết mạch Quan gia, ngươi làm như nhà chúng ta là ổ sói đúng không?” Lâm thị nha nha đáp: “Thím nói sai rồi, ta cũng không nghĩ như vậy. Ta chỉ là lo lắng thành quen.” (QA: Ta bắt đầu thấy bà Vu thị này đáng ghét rùi!)
Tang Lạc thì bị nữ nhi Tề thẩm là Xuân Hồng kêu đi chơi, Đồ Tô lười cùng một nhóm tiểu cô nương các nàng đi chơi. Liền từ chối nói phải đi về tìm Quan Mao, ba người liền ở giao lộ tách ra, chia nhau rời đi.
Đồ Tô không biết sao lại thế này, tâm tình tự dưng phiền muộn. Lại lười nghe những phụ nhân này nói chuyện tào lao, chỉ đơn giản ở trong thôn đi dạo. Nàng vừa lững thững đi tới, vừa suy tư về chuyện Quan Hậu Cần và Đào thị: xem ý tứ của Quan Hậu Cần, là muốn nạp thϊếp, nếu nói như vậy, Đào thị về sau tinh lực liền chuyển dời đến nội đấu. Nàng ta có thể không có tinh lực đối phó mình hay không? Nếu đôi tra nam tiện nữ này thực sự có thể buông tay như vậy, đừng quấy rầy cả nhà bọn họ nữa, nàng cũng sẽ quên đi, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông. Nhưng nàng vừa nghĩ lại, Đào thị có thể đem nguyên nhân mình không thể sinh con đều quy tội cho mình hay không? Lúc trước, nàng chính là làm cho Xuân Tuyết hạ một chút dược ở trong trà của Đào thị, thuốc này đối với thân thể nguy hại không lớn, chỉ là sẽ làm mạch tượng người ta nhìn qua rất giống như có thai, lại ăn vào tiếp, trong bụng sẽ bị phù thũng, không biết chân tướng càng sẽ lầm tưởng cho rằng là người mang có thai. Một khi ngừng dược, hết thảy bệnh trạng sẽ tự động biến mất.
Nhưng là hết thảy việc này, Đào thị sẽ tin sao? Lui một bước mà nói, cho dù nàng ta tin, vậy chuyện mình tính kế nàng ta thì sao? Nàng ta sẽ dừng tay sao? Nàng lại nghĩ tới chuyện tình trước kia Đào thị tính kế Quan Mao Quan Văn, trong lòng là càng nghĩ càng loạn.
Kỳ thật, trả thù cũng là một cây kiếm hai lưỡi, ngươi có thể trả thù người khác người khác cũng sẽ trả thù ngươi. Nhưng có đôi khi lại không thể không tiến lên liều mạng. Nàng không khỏi nhớ tới kiếp trước của mình: khi nàng mới vào thương trường, không muốn cùng những thương nhân lòng dạ độc ác kia thông đồng làm bậy, thầm nghĩ ngay thẳng chính đáng làm việc kiếm tiền. Nhưng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, những người đó thấy nàng là một bé gái mồ côi không có núi gì dựa vào, hơn nữa đỏ mắt sinh ý của nàng, liền nổi lên ý xấu. Dùng hết thủ đoạn bỉ ổi đối phó nàng. Nàng lại là người tính tình nóng nảy, có cừu tất báo, không chút nghĩ ngợi liền hung hăng phản kích trở về. Đối phương lại ra tay, nàng lại phản kích… Một đối thủ đánh thất bại đấu suy sụp, đối thủ kế tiếp lại xuất hiện, cứ như vậy vòng đi vòng lại chiến đấu.
Mà nhà nàng những thân thích này kế tiếp những thân thích kia không kém là bao nhiêu, khi cuộc sống của ngươi kém hơn, bọn họ chế ngạo ngươi trào phúng ngươi, ngươi phát tài, bọn họ lập tức giống như kẹo da trâu vậy dính lên. Đồ Tô tự nhiên đối bọn họ sắc mặt không tốt, nàng tình nguyện đem tiền quyên góp cho công trình từ thiện cũng không cho bọn họ, vì thế nàng lại nhận lấy thanh danh lục thân không nhận. Cuộc sống kiếp trước không thể nói rõ là sống vui vẻ hay không, nhưng không nghẹn khuất là thật. Chỉ là nàng cũng có lúc hoang mang, cho nên khi nàng có cơ hội gặp được một đại phú hào có màu sắc truyền kỳ, nàng đặc biệt hỏi qua một vấn đề, người nọ nghe xong, cuối cùng chỉ nói một câu: nước quá trong sẽ không có cá. Trong mắt phải dung được hạt cát. Nàng tự nhiên hiểu được hàm nghĩa của lời này, nhưng nàng làm không được, nàng chỉ có thể làm chính nàng. Thẳng đến cuối cùng nàng xảy ra tai nạn xe cộ đi đến nơi đây cũng vẫn là cái tính tình kia. Sống nặng nề một kiếp, nàng vẫn muốn lặp lại cuộc sống tranh đấu không ngớt kiếp trước sao? Đến tột cùng làm như thế nào mới có thể giải quyết vấn đề đẹp cả đôi đường?
Đồ Tô vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác lại đi tới gần chỗ cánh rừng bên ngoài thôn. Nàng tự giễu cười, nàng làm sao lại đi đến nơi này? Lại nghĩ tộc trưởng cùng Quan Diệu Tổ phát biểu cũng nên xong rồi đi, bọn họ nên trở về nhà.
Nàng xoay người vừa muốn trở về, chợt nghe cách đó không xa có một giọng nữ uyển chuyển êm tai cầu xin nói: “Cô gia, ta cầu ngươi, đừng như vậy! Nếu là phu nhân thấy sẽ đánh chết ta!” Đồ Tô hơi hơi sửng sốt, vội vàng dừng lại cước bộ, nàng chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen tai. Nàng đi cà nhắc muốn nhìn đến tột cùng là ai, không ngờ, nàng vóc dáng quá thấp, rau cúc cao tươi tốt hơn người kia đem tầm mắt che kín. Nàng đang nghĩ tới, một trận tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn truyền đến, nghe thanh âm là đang hướng bên này đi tới. Đồ Tô vội vàng ẩn thân ở trong bụi rau cúc ven đường. Nàng vừa nấp xong, một nam một nữ kia đã kéo kéo đẩy đẩy đi tới, Đồ Tô xuyên qua khe hở nhìn được, hai người kia không phải ai khác, nam đúng là Quan Hậu Cần, còn lại nữ là nha hoàn bên người Đào thị Xuân Phương. Đồ Tô trong lòng âm thầm oán thầm, xem ra, người cha cặn bã kia của nàng đã chờ không kịp ngay cả cây cỏ bên cạnh tổ cũng muốn ăn.
Quan Hậu Cần nhìn nhìn cảnh vật bốn phía: cách xa thôn, ít người đi đường đi ngang qua. Hơn nữa rau cúc cỏ dại che, thật sự là địa phương tốt. Hắn đem Xuân Phương kéo vào lòng mình, ngoài miệng lại nửa uy hϊếp nửa dụ hoặc nói: “Ta đã sớm để ý ngươi, ngươi hôm nay là chắp cánh cũng khó thoát khỏi. Còn nữa, ngươi sợ nàng làm cái gì? Nay nữ nhân kia đã bị thầy thuốc chẩn đoán ra không thể sinh con, ta về sau cho dù nạp thêm mười người thϊếp nàng cũng quản không được ta. Đào lão nhân kia vừa chết, gia sản không phải cũng đều là của ta. Theo ta, có chỗ tốt cho ngươi…”
Xuân Phương trong mắt chợt lóe cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ mặt điềm đạm đáng yêu kia: “Cô gia, nô tỳ từ khi tám tuổi vẫn đi theo bên người tiểu thư, quá rõ ràng con người của nàng, nếu là không được sự chấp thuận của nàng thì… Tiểu thư xác định chắc chắn sẽ đánh chết nô tỳ, ta cầu ngài buông tha ta đi.” Quan Hậu Cần t*ng trùng lên não, làm sao có thể nghe theo, cứng rắn túm nàng hướng trong rừng cây tha đi.
Xuân Phương nóng nảy, liều mạng giãy, con mắt loạn chuyển, lại giả bộ nói: “Cô gia, nếu ngài thật muốn muốn nô tỳ cũng được, ngài trở về nói với tiểu thư, chỉ cần tiểu thư đồng ý, nô tỳ lúc đó là người của ngài.”
Quan Hậu Cần hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ thích tiên trảm hậu tấu.” Xuân Phương gấp gáp vô cùng, nàng nhìn nhìn bốn phía, con đường này thập phần hẻo lánh, lúc này căn bản không người đi ngang qua. Quan Hậu Cần sợ nàng lớn tiếng kêu cứu, liền ý đồ tiến lên che miệng của nàng.
Xuân Phương vừa thấy được rau cúc cao hơn người ven đường kia, liền cái khó ló cái khôn chỉ vào rau cúc kêu lên: “Cô gia mau nhìn, nơi đó có người!” Quan Hậu Cần sửng sốt, ánh mắt cũng theo đó lạnh lùng, cũng không để ý cái khác, đã buông nàng ra, xoay người muốn tới trong bụi rau cúc xem xét. Đồ Tô ở bên trong một cử động nhỏ cũng không dám. Xuân Phương vừa thấy lực chú ý của Quan Hậu Cần bị dời đi, liền chạy đi. Quan Hậu Cần thế này mới biết mắc mưu, nhấc chân ở phía sau điên cuồng đuổi theo.
Đồ Tô vừa thấy hai người bọn họ bỏ đi, vội vàng đứng lên chui ra khỏi bụi rau cúc, bước nhanh hướng trong thôn đi đến.
Nào biết, nàng mới vừa đi đến nửa đường, lại cùng Quan Hậu Cần đang quay lại vừa vặn đυ.ng nhau. Hai người đồng thời đều giật mình. Quan Hậu Cần quả thực không nghĩ tới vừa rồi người trong đám rau cúc kia đúng là Đồ Tô. Đồ Tô không nghĩ tới hắn sẽ lại lộn trở lại.
Hai người là kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt. Quan Hậu Cần ánh mắt phun lửa nhìn nàng chằm chằm. Đồ Tô tự biết không tốt, vội vàng xoay người, muốn giống như lần trước chuồn mất như vậy. Nhưng nàng lần này vốn không có cơ hội tốt như vậy. Quan Hậu Cần đã sớm đối với Đồ Tô hận nghiến răng nghiến lợi, lại có thể nào buông tha cơ hội này? Hắn bước nhanh đuổi theo, vươn tay bắt lấy cánh tay Đồ Tô, dùng sức vung tay hướng trên mặt nàng quét tới. Đồ Tô vội vàng quay đầu đi, khó khăn né qua. Nàng vội vàng giống như Xuân Phương vậy ý đồ dời đi lực chú ý của hắn, đối với phía sau Quan Hậu Cần la lớn: “Ngũ thúc, ngươi đã đến rồi, mau tới bắt lấy súc sinh này!” Ai ngờ, Quan Hậu Cần căn bản không buông tha nàng. Lại một cái tát mang theo chưởng phong hướng nàng quét đến. Đồ Tô lúc này mới cảm thấy vô lực, nàng một cô gái mười ba tuổi, mặc dù linh hoạt hơn nữa cũng không phải đối thủ của một nam nhân trưởng thành. Lúc này, nàng phi thường hối hận mình tại sao không cùng Quan Mao tập võ thực tốt.
Một cái tát kia của Quan Hậu Cần không quét đến trên mặt nàng, lại đánh tới trên vai nàng. Đồ Tô chỉ cảm thấy nửa cánh tay bị đánh cho đau nhức, nàng lúc này là lửa giận bốc lên, giống như con thú nhỏ bị chọc giận hoàn toàn vừa đá vừa đánh vừa cắn. Quan Hậu Cần cũng là lý trí mất hết, hận không thể đem nàng đánh chết mới giải hận, thuận tiện báo khuất nhục lần trước bị gậy đánh.
Ai ngờ, đúng lúc này, không biết từ chỗ nào bay tới một tảng đá trúng chính giữa đầu gối trái của Quan Hậu Cần, Quan Hậu Cần bất ngờ, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất. Nhưng tay hắn vẫn đang cầm chặt lấy Đồ Tô không buông. Đồ Tô bất chấp kinh ngạc là ai giúp mình, nàng nhanh chóng thừa dịp cơ hội này, nâng chân lên mạnh mẽ đá vào ngực hắn. Quan Hậu Cần vừa muốn đứng lên, lại bị một viên đá nhỏ bay tới đánh trúng đầu gối phải của hắn, hắn bùm một tiếng lại quỳ xuống, Đồ Tô nhân cơ hội này lại đá lên một cước. Quan Hậu Cần vừa muốn phản kích, lại bị hai viên đá nhỏ liên tiếp đánh tới, đánh vào khuỷu tay phải của hắn. Hắn đau đến ngao ngao kêu lên, đành phải bỏ qua Đồ Tô. Đồ Tô hoả tốc rời xa Quan Hậu Cần vài bước đứng ở khoảng cách an toàn, sau đó thuận tay nhặt lên một tảng đá đó, mãnh liệt ném vào Quan Hậu Cần, ném xong rồi quay đầu liền chạy. Vừa chạy nàng vừa quan sát bốn phía, nhìn xem đến tột cùng là ai giúp mình. (QA: các nàng đoàn là ai?^^)
Bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi qua cỏ dại cùng rau cúc, căn bản không có bóng người. Nàng trong lòng buồn bực, nhưng lại không dám quay lại tìm. Lại nghĩ lại, người ta đã có tâm trốn tránh nàng, nàng cho dù đi tìm cũng tìm không ra được.
Đồ Tô thở hổn hển chạy đến trong thôn, chỉ thấy Lâm thị mang theo Quan Mao Quan Văn cùng Tang Lạc đang ầm ầm tìm nàng.
Lâm thị vừa thấy nàng liền liên thanh trách cứ nói: “Con đây là chạy đi đâu? Khắp nơi không tìm thấy con?”
Đồ Tô thở hổn hển nói: “Không có việc gì, chúng ta về nhà đi.”
Năm mẹ con Lâm thị cùng Quan Hậu Tề trước đó đi tìm Đồ Tô ở cửa thôn gặp nhau, liền cùng lên đường về Quan Lâm trấn.
Quan Hậu Tề ở phía trước đánh xe trâu, Lâm thị và bốn người con thì ngồi ở trên xe, về phần Quan Trung thì bị Đồ Tô lặng lẽ để lưu lại giám thị động tĩnh của Quan Hậu Cần cùng Đào thị, đợi bọn họ lên đường trở về. Đường về gồ ghề, không ngừng xóc nảy. Đồ Tô đột nhiên cảm thấy bụng một trận đau nhức, nàng trong lòng thất kinh, vừa rồi Quan Hậu Cần cũng không có đá đến bụng của nàng, nàng đây là làm sao vậy?
Lâm thị phát hiện nàng khác thường, vội thân thiết hỏi: “Con làm sao vậy? Sắc mặt làm sao lại kém như vậy?”
Đồ Tô cố nén đau nhức, lắc đầu nói: “Không có việc gì, có thể là ăn đồ hỏng nên đau bụng.”
Lâm thị nghĩ lầm nàng bị tiêu chảy, liền thấp giọng nói: “Nếu không ta để Ngũ thúc con đem xe dừng lại?”
“Không có việc gì, nhanh đi, không cần ngừng.” Trên xe còn có ba nam nhân đấy. Lâm thị thấy nàng như vậy, đành phải không kiên trì nữa.
Xe trâu trải qua một đoạn đường khó đi nhất, lại bắt đầu xóc nảy lên. Lâm thị mày cũng đột nhiên nhíu lại, sắc mặt cũng khó coi theo.
Tang Lạc vội hỏi: “Nương ngài có phải mệt hay không?” Lâm thị lắc đầu, mặt mày nhăn càng thêm chặt.
Tang Lạc nói không ngừng nói: “Vốn đã không muốn đến, mệt chết người. Nương cũng thật là, không biết dùng mánh lới nhàn hạ. Chờ tới khi làm tang sự ông nội, ta chết sống cũng không tới.” Lâm thị nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn Tang Lạc một cái, lấy tay trạc trạc trán nàng nói: “Nào có ai rủa ông nội mình như vậy.”
Tang Lạc không cho là đúng bĩu môi: “Ta chỉ ở trước mặt người trong nhà nói, sợ cái gì!”
Lâm thị còn muốn nói Tang Lạc vài câu, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày một trận cuồn cuộn, vừa không nhịn xuống được, bám vào thành xe liền phun ra. Mấy người Quan Văn vội vàng lên tiếng hỏi: “Nương ngài làm sao vậy?”
Lâm thị mặt trắng bạch, xua xua tay tỏ ý mình không có việc gì. Phía trước Quan Hậu Tề nghe được động tĩnh, vội vàng dừng xe lại, nhảy xuống vội vàng hỏi: “Đây là làm sao vậy? Nàng trước hết cố chịu một lát, lập tức sẽ tới. Ta đi mời Điền lang trung đến.” Lâm thị sắc mặt ửng đỏ, lắc đầu thấp giọng nói: “Thật sự không có việc gì.” Đột nhiên, nàng trong đầu linh quang chợt lóe, dường như nhớ tới cái gì, há miệng thở dốc muốn nói ra, nhưng trong lòng lại không quá xác định, còn nữa trước mặt đứa nhỏ cũng ngượng ngùng, nên lại đem lời nói nuốt trở vào. Quan Hậu Tề nhanh chóng trở về phía trước ngồi đánh xe đi, tự nhiên không chú ý tới sự khác thường của nàng.