Đồ Tô về nhà, thì thấy Lâm thị đang ngồi ngẩn người, Tang Lạc cũng ở một bên. Đồ Tô tiến lên hô một tiếng, Lâm thị ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Nha hoàn bên người của Đào thị vừa mới đến đây.”
“Cái gì?” Đồ Tô không khỏi có chút kinh ngạc, tốc độ thật là nhanh.
“Nàng nói cái gì?” Đồ Tô vội hỏi, trong lòng lại đang âm thầm đoán mục đích của Đào thị.
“Chỉ nói khách khí một chút, còn đưa tới điểm tâm cùng mấy cuộn vải.” Lâm thị mặt không chút thay đổi nói, nhìn không ra hỉ giận.
Đồ Tô nhìn Lâm thị, hé miệng cười cười, tiến lên đung đưa tay nàng nói: “Nương, nương để cho con nhìn những vải dệt đó xem.” Lâm thị cũng không ngăn trở, chỉ cho nàng nhìn. Đồ Tô tiến lên lật lật, tổng cộng ba cuốn vải dệt, một màu vàng nhạt, một màu hồng, đều là màu sắc trang nhã cho tiểu cô nương mặc. Dưới cùng là một cuốn màu đỏ thắm, không tính là quá đẹp, nhưng nhìn cũng không lỗi thời, thực rõ ràng là cho Lâm thị. Lâm thị lại nhìn vải vóc mà cảm thấy khó khăn, không biết có nên trả lại hay không?
Đồ Tô chỉ vào những vải dệt bóng loáng tinh tế kia, suy tư một lát, cười nói: “Nương, theo con thì đừng trả, nếu nàng khách khách khí khí đưa tới, mà chúng ta lại trả lại, thì có vẻ như nương không rộng lượng. Chúng ta thoải mái nhận lấy, lại đáp lại trọng lễ là được.”
Lâm thị chần chờ gật gật đầu. Đồ Tô nhìn chằm chằm vải vóc kia một lúc lâu sau, xoay người lại vào buồng trong lấy ra một khối khác tốt nhất. Sau đó lại nhanh chóng tìm giấy bút đến, xoát xoát một chút hơn nửa ngày, vẫn còn cảm thấy không đủ, lại đem Lâm thị kéo vào đến khoa tay múa chân trong chốc lát. Đồ Tô đã sớm phát hiện thời đại này không quá chú ý tới quần áo, trong xã hội thượng lưu mọi người lưu hành mặc cái loại tay áo dài rộng này, dân chúng tầng dưới chót thì thích cái loại quần áo thuận tiện tiết kiệm vải, tóm lại thoạt nhìn cũng không quá đẹp mắt. Dài dài rộng rộng, một chút cũng không lộ rõ eo lưng.
Đồ Tô khi ở kiếp trước bận rộn buôn bán, vì gom góp tài chính, từng buôn bán trang phục. Đối với năng lực theo kịp thời thượng vẫn phải có. Nhưng sau khi đến nơi đây, nàng vẫn vì ăn no bụng mà cố gắng, nếu không thì là vội vàng đấu với cực phẩm thân thích, căn bản không có thời gian đi chú ý cái vấn đề có đẹp hay không gì đó. Hiện tại nàng đột nhiên lại suy nghĩ ra ý tưởng mới.
Ngày hôm qua nàng nói lời nói kia, nhiều ít sẽ làm Đào thị có chút kiêng kị. Nhìn xem, hiện tại đã bắt đầu nổi lên tác dụng. Nhưng nàng phải làm cho Đào thị lại kiêng kị nhiều thêm một ít. Ít nhất cũng phải giảm lòng khinh thị đối với Lâm thị, trong lòng đem Lâm thị làm một đối thủ mạnh mẽ, như vậy, khi khuyên Quan Hậu Cần cùng Lâm thị hợp cách, nàng ta mới có thể bỏ ra nhiều công sức.
Từ ánh mắt của Đồ Tô đến xem, Lâm thị tư chất tuyệt đối không kém. Hơn nữa tuổi cũng không lớn — mới 31 tuổi. Chính là cuộc sống trước kia quá mức khốn khổ, làm cho nàng tiều tụy không chịu nổi, làm giảm dung nhan, hơn nữa thân phận của nàng không tiện lại càng không dám trang điểm cho mình, mỗi ngày mặc áo xám vải thô, kiên quyết làm cho mình hướng vào trong hàng ngũ lão thái thái. Hiện tại Đồ Tô nhanh chóng suy nghĩ đem nàng trang điểm lên, ít nhất muốn có một chút năng lực cạnh tranh.
Lâm thị nhìn Đồ Tô vẽ bộ dáng quần áo rất kỳ quái, nhưng nàng là loại người mặt cứng rắn lòng lại mềm, đứa nhỏ vừa có yêu cầu phàm là việc mình có thể làm được đều muốn làm thỏa mãn.
“Được được, ta làm cho con.” Lâm thị bị nàng cuốn lấy không có cách nào khác, vội vàng đáp ứng. Đồ Tô vừa thấy nương đồng ý như vậy, cười đến càng ngọt. Nói thật, nàng thật đúng là không am hiểu loại công việc làm nũng này.
Lâm thị đành phải đem quần áo của Quan Văn giao cho Lưu bà nội đi làm, chính mình thì đi làm theo quần áo Đồ Tô vẽ. Đồ Tô thấy mình tạm thời không xen vào được, liền lại lôi kéo Tang Lạc đi trấn trên mua phấn cùng son, bút vẽ lông mày vân vân.
Ngày hôm sau, Đào thị phái người đến chào hỏi, nói là ngày mai tự mình tới cửa bái phỏng. Đồ Tô liền thay mặt Lâm thị đáp ứng rồi. Vào lúc ban đêm thúc giục Lâm thị đem quần áo làm tốt.
Hôm sau, Đồ Tô sớm thức dậy chạy đến trong phòng Lâm thị, quấn quít lấy nàng đem quần áo mới mặc vào.
Tang Lạc cũng ở một bên ồn ào. Lâm thị miệng nói quá kinh diễm, chết sống không mặc. Đồ Tô để cho Tang Lạc quấn quýt làm nũng, Lâm thị bất đắc dĩ mới đáp ứng mặc vào.
Ai ngờ nàng lúc này vừa mặc vào, Tang Lạc lại đem ánh mắt trợn tròn. Đồ Tô thiết kế cái quần áo này thực sự lộ ra lưng eo, màu sắc lại chọn vừa đúng. Lâm thị vừa mặc vào người, lập tức có vẻ trẻ ra mấy tuổi, hơn nữa màu sắc này cũng làm nổi bật sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều của nàng, khí chất cũng dịu dàng theo rất nhiều. Lâm thị nhìn mình trong gương đồng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên vội vàng muốn thay ra, Đồ Tô vội vàng khuyên nhủ: “Nương, hôm nay Đào thị kia tới chơi, nương phải ăn mặc chỉnh tề một chút mới không mất mặt mũi. Nương cứ mặc đi.” Lâm thị do dự trong chốc lát, Đồ Tô lại khuyên một hồi lâu, nàng mới miễn cưỡng đáp ứng. Đồ Tô lại từ trong hòm gỗ lấy ra phấn mình đã mua cho nàng, sau đó lại xoa lên mặt phấn, son vân vân. Cuối cùng Tang Lạc đem tóc so với trước kia đen nhánh hơn không ít trên đầu kia búi kiểu tóc đẹp mắt.
Khi Lâm thị mang theo thân thể mới được trang điểm này đi ngang qua tiền thính, ngay cả Tô ngốc tử cũng không khỏi lên tiếng tán thưởng: “Đại nương biến hóa thật lớn. Tiểu sinh mắt vụng về, suýt nữa không nhận ra được.” Lưu nãi nãi cũng híp mắt khen. Lâm thị lúc đầu tay chân có chút không quen, dần dần, vừa quen xuống đã tự nhiên hơn.
Một lát sau, Đào thị mang theo một nha hoàn bên người cùng một ma ma đúng giờ tới.
Lâm thị dẫn hai nữ nhi tiến lên nghênh đón. Hai người thi lễ với nhau, đánh giá lẫn nhau một phen. Lâm thị mời nàng vào nhà.
Đào thị trong lòng âm thầm kinh hãi, Lâm thị cùng với dĩ vãng nàng nghe nói khác nhau quá lớn. Chỉ là, trên mặt nàng lại không biểu hiện ra một tia kinh ngạc mà là cười với Lâm thị, nói: “Tỷ tỷ gần đây khỏe không, muội muội đã sớm nghĩ đến bái kiến tỷ tỷ, bất đắc dĩ việc vặt quấn thân, cho đến hôm nay mới tới được.”
Lâm thị vội vàng đỡ nàng đứng lên, miệng khách sáo nói: “Không dám nhận.”
Đào thị lại cười nói: “Tỷ tỷ ở quê nhà mang theo bốn đứa nhỏ, lại thêm phải chiếu cố cha mẹ chồng, thật sự là vất vả. Muội muội trong lòng thật sự là cảm kích trăm điều –” Lâm thị không quá muốn cùng nàng nói những lời khách sáo này, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Đào muội muội, ta là người ăn nói vụng về, sẽ không nói những lời khách sáo này, kỳ thật ta cũng sớm muốn đi tìm ngươi. Nói vậy ngươi cũng nghe nói, ta muốn cùng Hậu Cần hợp cách.” Đào thị quả thực không nghĩ tới Lâm thị sẽ trực tiếp như vậy, nàng sợ run một chút, trên mặt tươi cười nói: “Tỷ tỷ, ta nghe nói các ngươi trong lúc đó là có chút hiểu lầm cùng khúc mắc, hóa giải là được. Ta là thật tâm ngóng trông người một nhà chúng ta có thể hòa thuận ở chung, nếu không người khác sẽ nói, ta vừa tới đã chọc cho một nhà các ngươi ly tán…” Đào thị nói xong còn muốn cầm khăn lau nước mắt.
Lâm thị mày nhíu lại, lắc đầu nói: “Vô dụng, nếu hóa giải được đã sớm hóa giải. Ta cũng nói thật với ngươi, lúc trước chúng ta trong lúc đó đã không tốt, mặc dù không có ngươi, thì sớm muộn gì cũng sẽ đi đến một bước này. Chẳng qua là lúc trước ta nghĩ bốn đứa nhỏ không chỗ đề về, mới vẫn gắn lại… Nay bọn nhỏ đều lớn, cũng đều có chủ ý của mình…” Lâm thị nói tới đây, không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
Đồ Tô nhìn đến đây, cũng cảm thấy không sai biệt lắm, nàng liền từ một bên đi đến, nói với Đào thị: “Đào di cứ việc yên tâm, lúc này mọi người ở Quan Hà thôn đều biết nương ta với cha ta luôn luôn tính nết không hợp — này quả thực không phải nói ai đúng ai sai, chính là tạo hóa trêu người, kiên quyết tác hợp người không thích hợp đến cùng một chỗ. Hơn nữa lại thêm tiểu nhân châm ngòi, nương ta mấy năm nay sống thật sự uất ức, cha ta cũng bởi vậy thường ra ngoài thương hành, mấy năm không về. Cho nên có thể làm cho bọn họ hợp cách, đối với bọn họ cũng đều có lợi. Đào di là người hiểu biết, còn xin ngài thành toàn cho nương ta.” Nói xong, Đồ Tô còn tiến lên giả vờ giả vịt thi lễ, Đào thị lập tức bước lên phía trước đỡ lấy nàng, Đồ Tô lại khuyên nhủ: “Đào di vẫn là đừng khóc, bằng không, bị người có tâm thấy được, không chừng lại bịa đặt ngươi cùng nương ta như thế nào.” Đào thị vừa nghe lời này, vội vàng thu hồi nước mắt. Lại bắt đầu cùng hai mẹ con chuyện trò vui vẻ lên.
Vài người nói chuyện, mắt thấy đã tới giữa trưa, Lâm thị muốn lưu chủ tớ các nàng lại ăn cơm, Đào thị từ chối nói trong nhà có việc, Lâm thị cũng không miễn cưỡng giữ lại. Đào thị thân thiết lôi kéo tay Lâm thị, cười cáo biệt, tư thái kia giống như hai nàng rất thân thiết vậy. Lâm thị thực không quen với nhiệt tình của nàng, trên mặt thường thường hiện ra một tia vô thố. Nàng vừa đi, Lâm thị liền đỡ trán nói: “Cùng nàng nói chuyện quả thực so với cùng thím con đánh một trận còn mệt hơn.”
Đồ Tô bĩu môi cười lạnh nói: “Con thực cảm thấy nàng cùng cha con là một đôi trời đất tạo nên.”
Đào thị sau khi trở về không lâu, một phụ nhân trong tộc Quan gia cùng Lâm thị quan hệ coi như gần cũng tới cửa, uyển chuyển hỏi thăm Lâm thị còn có cái yêu cầu gì. Lâm thị chỉ mong chờ nhanh chóng giải quyết xong chuyện phiền lòng này. Tiền tài gì đó một mực không cần. Quan Hậu Cần nghe xong không khỏi mở cờ trong bụng. Chỉ là, hắn vẫn đang kiên trì muốn hai con trai. Lâm thị tuy rằng không muốn, nhưng cũng biết không thể tránh được. Quan Mao cùng Quan Văn nghe nói cũng đi lên an ủi Lâm thị, chỉ nói chia lìa chính là tạm thời, tương lai vừa có cơ hội sẽ trở về. Lâm thị cũng không có biện pháp khác, đành phải rưng rưng đáp ứng.
Đồ Tô vốn tưởng rằng còn có thể nảy sinh đường rẽ gì, thực không nghĩ tới lại thuận lợi như thế. Chỉ qua hai ngày, Quan Hậu Cần đã cho người đưa tới văn thư hợp cách. Song phương mời nhân chứng ký tên đồng ý, cũng tìm Lý Chính lập hồ sơ. Đến tận đây, tâm Đồ Tô mới chính thức thả vào trong bụng.
Nhưng có vui lại có buồn. Tuy rằng Lâm thị cùng hai tỷ muội các nàng hoàn toàn thoát khỏi Quan Hậu Cần, nhưng Quan Mao cùng Quan Văn rời đi cũng gần ngay trước mắt. Hiện tại Quan Hậu Cần dưới gối không có con trai, đối với bọn họ vẫn là thực coi trọng, văn thư hợp cách xong một chút liền cho người đến thúc giục hai người trở về nhà cũ Quan gia.
Lâm thị trong lòng trăm điều không muốn, bốn mẹ con không khỏi ôm nhau khóc rống, Đồ Tô trong lòng cũng chua xót, nàng đến đến nơi đây gần một năm, đối với gia đình này đã sớm sinh ra cảm tình. Nay đột nhiên chia lìa, trong lòng cũng cực kỳ không vui.
Quan Văn rơi nước mắt một hồi lại miễn cưỡng lộ ra ý cười khuyên Lâm thị cùng hai muội muội: “Nương, Đại muội Nhị muội, các người cũng đừng khóc, chúng ta tuy rằng tạm thời không ở cùng một chỗ, nhưng cách nhau lại không xa, cha cũng không có khả năng không cho chúng ta ra ngoài, đến lúc đó chúng ta vừa có thời gian sẽ tới gặp mọi người.”
Lâm thị vẫn đang rơi lệ không ngừng, nàng quá rõ ràng con người Quan Hậu Cần, tuy rằng, hắn sẽ không giống đối đãi hai con trai như đối đãi với Đồ Tô vậy, nhưng cũng tuyệt không có nhiều quan tâm, huống chi, nàng dựa vào trực giác cũng phát giác Đào thị kia quyết không phải người lương thiện. Trong lúc nhất thời, trong lòng như là có trăm con chuột đang cào, vừa khổ sở vừa lo lắng. Quan Văn càng khuyên, nàng càng khóc lợi hại.
Cuối cùng, Quan Văn cũng không có cách nào, hắn để Quan Mao lưu lại cùng Lâm thị, chính mình thì kéo Đồ Tô đi vào một bên nói chuyện.
“Nhị ca, huynh trăm ngàn phải cẩn thận nữ nhân họ Đào kia, đừng bị mặt ngoài của nàng lừa gạt.” Đồ Tô tuy rằng biết đầu óc Quan Văn không ngu ngốc, nhưng vẫn không quá yên tâm. Quan Văn cười nói: “Muội yên tâm đi, trong lòng ta đều biết. Chỉ là chúng ta vừa đi, sẽ vất vả muội. Muội cùng nương còn có Nhị muội nhất định phải cẩn thận, muội cũng dần dần lớn rồi, ra vào gì đó phải cẩn thận mới được. Buổi tối cũng phải đóng cửa cho kỹ…”Quan Văn cẩn thận dặn dò. Đồ Tô ngoài miệng liên tục đáp ứng, trong lòng càng ngày càng kiềm nén.
“Muội cũng đừng quá liều mạng, ta trở về chắc chắn đọc sách thực tốt, hoặc là đi theo phụ thân học buôn bán, đến lúc đó các người sẽ không cần lại xuất đầu lộ diện.” Quan Văn nói xong, đôi mắt không khỏi lại đỏ. Đồ Tô lại trái lại khuyên Quan Văn một phen. Hai người nói cho hết lời, lại đến tiền thính, Đồ Tô dặn Quan Mao: “Đại ca, con người huynh cùng nương giống nhau tâm tính ngay thẳng, về sau làm việc phải nghe Nhị ca đề nghị nhiều hơn.”
Quan Mao biết nghe lời phải gật gật đầu đáp ứng rồi.
Lâm thị lại đem hành lý của bọn họ cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có gì quên, mới lưu luyến không rời đưa bọn họ ra cửa.
“Đều trở về đi, đừng tiễn, qua vài ngày lại trở lại mà.” Quan Văn một bước quay đầu ba lần khuyên Lâm thị.
Xa phu tiến đến nghênh đón, sớm không kiên nhẫn, lớn tiếng “Hu” một tiếng, xe ngựa chậm rãi ra khỏi tầm mắt của các nàng. Lâm thị kiễng chân nhìn, không khỏi lại lã chã rơi lệ. Đồ Tô lại đang suy tư: làm sao mới có thể làm cho hai vợ chồng bọn họ tự động đem hai ca ca đuổi về.
…
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt, Quan Mao Quan Văn rời nhà đã hơn hai tháng. Khi bắt đầu, Quan Hậu Cần còn để cho bọn họ cách mười ngày lại về nhà một chuyến, một tháng sau, phòng mới Quan gia vừa xây xong, tiên sinh Quan Hậu Cần mời cũng đến, hai người trở về cũng càng ngày càng ít. Mỗi lần khi trở về, tuy miệng không nói cái gì, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra trên mặt hai người hậm hực không vui. Lâm thị cùng Đồ Tô có khi cũng sẽ vụиɠ ŧяộʍ về xem bọn hắn. Đồ Tô hướng người trong thôn hỏi thăm tình hình gần đây của hai người, trừ bỏ người trong thôn đều khen Đào thị rộng lượng hào phóng ngoài ra không có gì khác. Đồ Tô không thể không bội phục tâm cơ của nữ nhân này quá sâu. Ngắn ngủn mấy tháng đã có thể giành được danh tiếng từ những người này. Chẳng qua, cũng bởi vậy mà nhìn ra được, nàng tuyệt sẽ không ở bên ngoài cùng việc nhỏ mà khó xử huynh đệ hai người. Đồ Tô trong lòng vừa âm thầm nghiền ngẫm bước tiếp theo Đào thị thực hiện, vừa vắt óc nghĩ đối sách.
Khi gần đến cuối năm, Quan Hậu Cần cùng Đào thị mang theo Quan Mao Quan Văn cùng hai nữ nhi về Vân Châu. Lâm thị tức giận đến ở trên giường nằm hai ngày. Cả nhà Đồ Tô đón năm mới cũng là thảm thảm đạm đạm (tiêu điều thảm thương).
Đồ Tô sinh nhật là vào tháng giêng, qua năm, nàng liền tròn mười ba tuổi. Lâm thị miễn cưỡng cười mời Lưu nãi nãi Quan Hậu Tề cùng cả nhà Tề thẩm đến vì Đồ Tô chúc mừng sinh nhật. Một nhóm người chỉ chọn chuyện chuyện vui vẻ để nói, Lâm thị cũng không muốn làm mọi người mất hứng, âm thầm đem nhớ mong đối với con nén xuống, cùng mọi người cùng nhau nói giỡn tán gẫu.
Tang Lạc vì làm sinh động không khí, lôi kéo Đồ Tô nói: “Tỷ tỷ, tỷ ước một tâm nguyện. Vừa ước sẽ linh nghiệm.”
Cẩu Đản cũng tựa ở trong lòng Lưu nãi nãi ồn ào nói: “Đồ Tô tỷ tỷ ước đi, năm trước Cẩu Đản ước muốn ăn thịt, kết quả liền được ăn rồi. Thật sự thực linh.”
Đồ Tô cố ý khó xử nói: “Phải không? Ta đây ước cái gì mới tốt đây?”
Tang Lạc cười nói: “Cái gì cũng có thể, cho dù tỷ ước tương lai gả cho một lang quân như ý cũng linh.” Mọi người không khỏi cười ha hả.
Đồ Tô cũng không có làm ra vẻ mặt ngượng ngùng, nàng tự nhiên hào phóng nói: “Ta có thể đem tâm nguyện nói ra sao?” Lâm thị cũng cười nói: “Con nói ra sẽ không linh.”
Đồ Tô nghiêm mặt nói: “Linh linh, con là ai a, con nói linh là linh.” Nói xong, liền cố ý suy nghĩ một chút sau đó lớn tiếng nói: “Ta hy vọng nương ta nhanh chóng cùng Ngũ thúc hỉ kết lương duyên, trăm năm hảo hợp.” Nàng thốt ra lời này, mọi người đang ngồi cười rộ lên. Lâm thị cùng Quan Hậu Tề liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó cũng đều ngượng ngùng cúi đầu thấp giọng oán trách. Lưu nãi nãi thấy thế vội vàng nói: “Ngọc Nương, ta thấy các ngươi vẫn là nhanh chóng đem việc vui làm đi. Nhà các ngươi cũng thực sự đang cần một người nam nhân đến chống đỡ môn hộ.” Lâm thị sắc mặt nóng lên, ánh mắt hoảng hốt, trong lòng lại cũng cảm thấy Lưu nãi nãi nói có lý.
Sau vài ngày, dưới sự thu xếp của Lưu nãi nãi cùng Tề thẩm, Quan Hậu Tề cùng Lâm thị chính thức kết thân, cũng làm tiệc mừng đơn giản chiêu đãi bạn bè thân thích. Sau khi ở trong mây đen mù sương lâu như vậy, Quan gia rốt cục nghênh đón một việc vui. Tâm tình Lâm thị cũng sáng sủa không ít. Nhưng không đợi các nàng cao hứng được vài ngày, Tôn gia truyền đến một tin tức, lại làm cho tâm tình cả nhà Đồ Tô lâm vào đáy cốc: huynh đệ Quan Mao cùng Quan Văn đi Vân Châu đón năm mới cùng người ta đã xảy ra xung đột, đối phương bị Quan Mao đánh một trận chết khϊếp. Đối phương tuyên bố muốn đưa hai người gặp quan. Lâm thị vừa nghe tin tức này, hai mắt hoa lên, liền ngất đi ngay lúc đó.