Đồ Tô nằm ở trên giường, Lâm thị lại ở tiền thính ầm ĩ không ngừng. Quyết tâm cùng với Quan Hậu Cần hợp cách. Bất đắc dĩ Quan Hậu Cần vẫn chưa tỉnh. Tộc trưởng Quan thị cùng một nhóm tộc nhân cùng nhau khuyên Lâm thị, chỉ nói đợi bệnh nhân tỉnh, bọn họ khẳng định sẽ khuyên hai người hợp cách. Lâm thị chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Giữa trưa làm ầm ĩ một trận, không sai biệt lắm sắp đến cơm chiều, Đồ Tô mới “từ từ tỉnh dậy”. Thẳng đến lúc này, tâm vẫn đang treo của Lâm thị mới buông xuống được, lại chạy nhanh đến trước giường hỏi. Ba người Quan Mao Quan Văn cũng chen vào vừa khóc vừa cười.
Đồ Tô vừa thấy Lâm thị, lại đỏ mắt nhào lên lớn tiếng khóc thét: “Nương, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại nương nữa!” Lâm thị cũng đi theo rơi lệ. Tiếp theo, Tề thẩm được tin tức tới thăm, liên tục khuyên vài lần, Đồ Tô mới dần dần ngừng “bi thanh”.
Tề thẩm thấy không có người ngoài ở đây, lôi kéo Lâm thị nhỏ giọng hỏi: “Ngọc Nương, ngươi thật sự muốn hợp cách?” Lâm thị thần thái kiên quyết gật đầu, nói: “Tẩu tử ngươi cũng thấy đấy, nếu không hợp cách, khuê nữ của ta cũng không có đường sống, vạn nhất lại bị một lần như vậy nữa, ta cũng không cần sống.” Nói xong, thanh âm không tự giác nghẹn ngào lên, Đồ Tô vội vàng nhẹ nhàng khuyên giải. Tề thẩm cùng Lâm thị làm hàng xóm nhiều năm, tự nhiên hiểu được cuộc sống của nàng trải qua như thế nào. Nàng gật gật đầu nói: “Mọi người đều nói ‘thà hủy đi mười tòa miếu, không hủy nhất cọc hôn nhân’ nhưng lại hiểu sâu sắc khổ sở của ngươi, cũng thấy ngươi hợp cách tốt hơn. Về sau đứa nhỏ dần dần lớn lên, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.” Lâm thị sâu sắc chấp nhận gật gật đầu, Tề thẩm lại kéo thấp giọng âm nói: “Nhưng ngươi nghĩ tới chưa, nếu là hợp cách, hai con gái ngươi có thể mang đi, nhưng hai tiểu tử nhà ngươi là không mang đi được. Mặc cho ngươi bẩm báo chỗ nào cũng đều là như vậy. Mấy năm trước trong thôn nhà mẹ đẻ ta cũng có một người với ngươi tình trạng gần giống nhau, nữ nhân kia hợp cách mang theo ba nữ nhi đi, nhi tử thì nhà chồng thế nào cũng không để cho. Về sau, nam nhân kia lại cưới một người vợ, mẹ kế kia đối với đứa nhỏ vô cùng không tốt…” Lâm thị vừa nghe tới đây, vừa rồi vẻ mặt còn kiên quyết vô cùng quả nhiên xuất hiện một tia dao động. Nàng lo lắng nhìn hai con trai, lại nhìn xem hai nữ nhi, người nào nàng cũng không buông ra được.
Quan Mao vừa nghe lời này, lập tức lớn tiếng reo lên: “Nương, chúng ta tuyệt không muốn cùng người kia sống!” Hắn hiện tại ngay cả cha cũng lười xưng hô. Quan Văn trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Thẩm, ngươi nói đương nhiên có lý. Tuy vậy không giống, đứa nhỏ nhà kia trong thôn nhà mẹ đẻ ngươi tất nhiên còn nhỏ đi?” Tề thẩm đáp: “Đúng vậy, nương hắn chạy, hắn mới bảy tám tuổi.”
Quan Văn tự tin cười cười: “Có thế chứ. Hắn mới bảy tám tuổi, mẹ kế cho dù không tốt với hắn, hắn cũng bất lực. Nhưng ta cùng Đại ca nay đều đã trưởng thành, bọn họ có thể như thế nào không tốt với chúng ta? Chúng ta có tay có chân có đầu óc, chẳng lẽ tùy ý nàng làm xằng làm bậy được sao?”
Tề thẩm vỗ đầu, cười nói: “Ta là hồ đồ. Đều quên các ngươi cũng đã là người lớn.”
Quan Văn cười nói: “Thím không phải hồ đồ, mà là quan tâm sẽ bị loạn.” Lâm thị nghĩ như vậy, dày vò trong lòng cũng giảm bớt một ít.
Sắc trời dần tối, bởi vì lão phòng Quan gia đã bị phá bỏ, Tề thẩm liền mời mẹ con năm người tới nhà nàng nghỉ tạm. Đêm đó, hai tỷ muội Đồ Tô chen chúc trên một chiếc giường nhỏ tại nhà kề, Tề thẩm cùng Lâm thị và hai con trai ở tại nhà lớn, vốn Lâm thị lo lắng Đồ Tô cần được chăm sóc, Tang Lạc luôn không ngừng cam đoan mình có thể chiếu cố tốt cho tỷ tỷ, Lâm thị mới thôi.
Hai tỷ muội chen chúc trong một cái chăn đệm, trong lòng Tang Lạc vẫn còn đang sợ hãi hỏi: “Tỷ, muội xoa xoa cho tỷ đi. Tỷ không phải đã nói cha ăn cơm kia xong thì không đánh được tỷ sao? Làm sao lúc đó tỷ còn kêu thê thảm như vậy chứ?” Đồ Tô vốn định nói thẳng ra lại sợ người khác biết được, nên vẫn nói dối: “Dược kia ăn thời gian quá ngắn, chẳng qua dù là như thế, khí lực của cha cũng đã giảm một nửa rồi, bằng không muội còn có thể thấy ta sao?” Tang Lạc nghe xong tới sát bên người Đồ Tô xoa xoa.
Đồ Tô vỗ vỗ đầu nàng, an ủi trong chốc lát, nói: “Muội có biết hôm nay khi ta bị đánh vì sao trong viện một người cũng không có không?” Tang Lạc vội vàng hỏi vì sao, Đồ Tô cười lạnh: “Đó là bởi vì bà nội tốt của chúng ta đã phân phó tốt lắm. Đem Nhị thẩm Tam thẩm bọn họ đều sai khiến đi ra bên ngoài. Bà thì chờ cha đánh nương cùng ta đấy!”
Tang Lạc nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi: “Người đó là tính xấu chết cũng không đổi, chúng ta đối với bà như vậy, thực là rất tiện nghi cho bà.”
Đồ Tô nói tiếp: “Ta cũng cảm thấy như vậy, hiện tại trong lòng ta nghẹn một ngụm ác khí, lại không xả ra được.”
Tròng mắt Tang Lạc vòng vo mấy vòng, bỗng nhiên ngồi dậy nói: “Ta thực ra có một biện pháp, khiến bà có khổ nói không nên lời.”
Đồ Tô hỏi: “Có biện pháp gì?” Tang Lạc tiến sát lại dán vào bên tai Đồ Tô nói trong chốc lát như thế như vậy, Đồ Tô gật đầu, liên thanh nói hay.
Hôm sau, mấy mẹ con Lâm thị ở nhà Tề thẩm ăn qua điểm tâm mới trở lại lão phòng Quan gia. Quan Hậu Cần vẫn chưa tỉnh, Lâm thị vốn đối với hắn đã không có cảm tình gì, hơn nữa sự việc lần này, nàng cũng không tâm tư đi chăm sóc, chỉ từ chối nói thân thể của nữ nhi không tốt, trừ bỏ đúng lúc tới nhìn xem, lúc khác thì mặc kệ. Trong phòng chỉ có một vυ" già hắn mang đến ở trước giường chăm sóc. Quan Minh Châu cùng Quan Minh Mị cùng hai phụ nhân khác cũng đã không thấy bóng dáng, vừa hỏi tới, hóa ra là hai tỷ muội này nhân ngày hôm qua bị ủy khuất, sáng sớm hôm nay thuận tiện sai người đánh xe về nhà tìm mẫu thân mình.
Lâm thị theo thường lệ lại nhắc tới chuyện hợp cách, Quan Diệu Tổ cùng tộc nhân Quan thị vẫn là câu nói ngày hôm qua kia: chờ Quan Hậu Cần tỉnh lại nói sau.
Cao thị vẫn tính xấu không đổi, nghĩ thừa dịp Lâm thị còn chưa rời Quan gia đi, thì giày xéo nàng vài lần. Đồ Tô vừa nghe Cao thị muốn Lâm thị đi hầu hạ, thì cười nói: “Cháu gái hầu hạ bà nội cũng là bổn phận phải làm, vẫn là để ta đến đi.” Nói xong không đợi Ngô thị đến truyền lời phản ứng, nàng đã bưng chậu nước đi vào. Vừa đi vào đã lớn tiếng tự hỏi tự đáp: “Bà nội ngài nói cái gì? Muốn vệ sinh, để ta đóng cửa? Tốt, vậy ta liền đóng cửa.” Nói xong nàng thuận tay đóng cửa vào, trên mặt mang theo ý cười, đi từng bước tới chỗ Cao thị. Cao thị sau khi trải qua việc lần trước, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đồ Tô thì cảm thấy tâm phát lạnh.
Bà giãy giụa muốn ngồi dậy, ngón tay chỉ Đồ Tô, run giọng nói: “Ngươi… Đi… Ra!”
Đồ Tô hơi hơi hạ thấp giọng nói: “Xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ, ngươi còn chưa đủ thành thật…” Nói được nửa câu, liền dừng lại im bặt. Nàng cười như hoa đem nước bưng đến trước mặt Cao thị, nói: “Đến, ta tới hầu hạ ngươi rửa mặt.” Nói xong, liền đem toàn bộ mặt Cao thị dùng sức nhấn xuống chậu nước. Cao thị gấp đến độ muốn kêu lên, ai ngờ hé miệng ra liền cô lỗ cô lỗ uống nước vào bụng.
Cao thị uống lên một bụng nước, bà vừa được khe hở để thở, đã mồm miệng không rõ mắng: “Ngươi không thể… Chết tử tế!”
Đồ Tô cũng không để ý bà, trên mặt như cũ mang cười nói: “Đến, ta lại hầu hạ ngươi uống trà.” Sau đó bưng cái chén hướng tới trong miệng nàng trực tiếp đổ xuống. Cao thị oa oa phun không ngừng, hóa ra, trong chén này là đựng nước muối!
Cao thị vừa lên tiếng ồn ào, Đồ Tô đã trước lừa sau ngựa (trước sau không giống nhau) cao giọng trả lời: “Bà nội ngươi nói cái gì? Ngươi muốn cho Nhị thẩm Tam thẩm tiến vào? Ta chẳng lẽ hầu hạ không tốt sao?” Mọi người ở ngoài phòng nghĩ đến hai bà cháu bọn họ đang nói chuyện vẫn không muốn đi chỗ khác. Còn nữa, Cao thị nằm trên giường mấy tháng, trong phòng mùi khó ngửi, hai con dâu một đứa so với một đứa càng gian xảo, không một ai là thật tâm hầu hạ. Hiện tại thấy có người ở bên trong, ai cũng không muốn tới gần phòng này, điều này cũng càng thuận lợi cho Đồ Tô.
Như thế như vậy ép buộc vài lần sau, Đồ Tô cười dài nói: “Được rồi, hôm nay chỉ như vậy thôi, nếu ngươi còn muốn để cho nương ta đến hầu hạ ngươi, ta sẽ xung phong nhận việc tiến vào. Ngươi nhớ a.” Lúc gần đi nàng còn không quên cứng rắn cho bà uống vào một chén thuốc. Cao thị uống thuốc xong, không bao lâu đã buồn ngủ. Đồ Tô đối phó bà xong, thì đi ra ngoài.
Nàng mới vừa đi ra khỏi phòng Cao thị đã thấy Hà thị cười khanh khách nhìn nàng, Hà thị con mắt vòng vo mấy vòng, nói: “Đại chất nữ, vất vả cho cháu.” Đồ Tô nhìn thấy bốn bề vắng lặng, thì từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc nhét vào trong tay Hà thị, ngoài miệng nói: “Ông nội bà nội nằm trên giường không dậy nổi, nhà chúng ta lại cách khá xa, còn nhờ Nhị thẩm vất vả nhiều hơn, ‘chăm sóc thật tốt’ cho hai người bọn họ.” Đồ Tô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “chăm sóc thật tốt”, chứa hàm thâm ý nhìn nàng ta, Hà thị đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức hiểu được dụng ý của nàng, nàng ta lại giả ý từ chối một phen mới nhận bạc. Cũng cam đoan nói: “Xin Đại chất nữ yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.” Đồ Tô gật gật đầu, vừa lòng rời đi.
Sau khi ở Quan gia ăn qua điểm tâm, Đồ Tô liền la hét choáng váng đầu, — dù sao mọi người đều biết nàng hôm qua đã bị đánh, mất rất nhiều máu. Ai cũng không nói được gì. Ngay cả có người nói, nàng cũng lười quan tâm. Lâm thị cũng nghĩ dù sao đều đi đến bước hợp cách này, nàng còn cần để ý cái gì? Hơn nữa trong lòng nàng lo lắng thân mình Đồ Tô, vừa nghe nữ nhi không khoẻ, liền hoả tốc mang theo bốn đứa nhỏ về Quan Lâm trấn. Quan Diệu Tổ mặc dù không vui, nhưng cũng không cách nào ngăn cản.
Người một nhà ra khỏi cửa thôn không xa thì thấy được Quan Hậu Tề chờ ở nơi đó.
Quan Hậu Tề đi lên phía trước lo lắng hỏi: “Đồ Tô, cháu hiện tại thế nào?”
Quan Mao ghìm dây cương xe lừa dừng lại, Đồ Tô cười nói: “Không có việc gì, chỉ có chút choáng váng đầu, nghỉ vài ngày là tốt rồi.”
Quan Hậu Tề tự trách nói: “Ta ngày hôm qua vốn định tới, sau nhưng lại…” Đồ Tô vội vàng lại khuyên giải an ủi hắn vài câu, Lâm thị cũng nói với hắn mấy câu. Bởi vì là ở giao lộ, người đến người đi không thuận tiện, song phương chỉ tùy ý nói vài câu, Quan Mao lại lái xe tiếp tục đi về phía trước.
Đến cửa tiệm ăn, tiểu nhị trong điếm đã sớm ở đằng kia nghênh đón: “Chưởng quầy các ngươi đã trở lại.” Tô Trung Thần cũng cầm sách đi theo ra. Quan Mao ngừng xe xong, nói: “Đại muội, dứt khoát tới y quán nhìn xem đi. Hôm qua muội mất nhiều máu như vậy, vẫn là để cho thầy thuốc khai mấy thang thuốc tốt hơn.” Đồ Tô vội vàng lắc đầu, chỉ nói muốn đi ngủ. Quan Văn giúp đỡ nàng vào nhà, Lâm thị cùng Tang Lạc thì đi phòng bếp, chuẩn bị làm chút canh bổ dưỡng khí huyết.
Đồ Tô vừa nằm xuống liền nói với Quan Văn: “Huynh đi kêu Tô ngốc tử đến, ta có chút vấn đề y dược hỏi hắn.” Quan Văn vẻ mặt hồ nghi đi. Chỉ chốc lát sau, Tô Trung Thần đẩy cửa tới, hắn cố chấp đứng ở cửa không chịu tiến vào.
“Vào đi.” Đồ Tô ngữ khí lười biếng nói.
“Không không, ngoại nam (nam nhân mà không phải thân nhân trong nhà) là không thể vào khuê phòng nữ tử chưa lấy chồng.” Tô Trung Thần kiên trì không vào.
Đồ Tô đề cao giọng nói: “Cho ngươi vào thì vào, không cần vô nghĩa nhiều như vậy.” Vừa kêu gào như vậy, Tô Trung Thần cũng đành phải tiến vào.
Tô Trung Thần đứng ở trước giường, một bộ dáng đứng đắn nhìn không chớp mắt.
“Chủ nhân có gì phân phó?” Đồ Tô nâng tay ném cho hắn một lượng bạc nói: “Ngươi có rảnh thì đi vơ vét một ít sách chuyên về hạ độc đến.”
Tô Trung hoảng sợ, lập tức nói: “Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Tiểu sinh tuy rằng tình cảnh khốn quẫn, nhưng tuyệt không làm chuyện bực này.”