Chương 40: Giải độc xongEdit + Beta: SnailVài ngày sau, Tiêu Kình Phong trở về từ Thanh Thành, độc giải xong, cả người cũng trở nên sáng sủa rất nhiều.
"Nhị ca, huynh đã trở về, giải độc rồi à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Tiêu Kình Phong gật đầu nói: "Giải rồi, nhờ có đệ đó, nếu không có đệ thì lần này nhị ca thật sự chết chắc rồi." Kỳ thật giải độc cùng lắm cũng chỉ hơn một ngàn lượng bạc, vấn đề là hắn bị đội lính đánh thuê khai trừ, căn bản không có ai cho hắn vay tiền, người trong gia tộc bỏ đá xuống giếng, ngoài sáng thì nghĩ biện pháp giúp hắn, trong tối lại đạp hắn xuống.
"Nhị ca khỏe là tốt rồi, đệ đang thiếu nhân công đây!" Tiêu Cảnh Đình hơi vui mừng nói.
"Có chuyện gì cần ta giúp ư?" Tiêu Kình Phong hỏi.
"Linh thực trong vài mẫu ruộng kia của đệ bắt đầu lục tục trưởng thành rồi, vài mẫu ruộng kia nằm gần núi rừng nên dễ dàng hấp dẫn yêu thú trong núi tới. Đệ trồng linh thực đẳng cấp thấp chút còn tốt, nhưng trong khoảng thời gian này, linh thực trong vài mẫu ruộng trung đẳng đều sắp trưởng thành rồi, yêu thú bị hấp dẫn tới càng ngày càng nhiều. Vốn đệ đã mời hai linh thực sư trông nom chúng cho đệ, nhưng gần đây yêu thú càng ngày càng nhiều, hai người kia đều bị tầng tầng lớp lớp yêu thú dọa chạy mất rồi." Tiêu Cảnh Đình bất đắc dĩ nói.
"Ta có thể giúp chăm sóc, ta cũng là linh thực sư." Mộc Thư Vũ do dự một chút rồi nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Vậy làm phiền Mộc thiếu rồi."
Mộc Thư Vũ có hơi ngượng ngùng cười cười, nói: "Không phiền gì hết." Mộc Thư Vũ dùng khóe mắt liếc sang người bên cạnh rồi nhanh chóng thu về.
Tiêu Cảnh Đình đưa cùi chỏ chọt chọt Tiêu Kình Phong, nói: "Nhị ca, sức hút của huynh gớm thật, còn cuỗm về được một dược sư kiêm linh thực sư nữa chứ."
Mộc Thư Vũ tinh thông y thuật, tổn thương do độc của Tiêu Kình Phong, nếu không có Mộc Thư Vũ cứu hộ khẩn cấp giúp Tiêu Kình Phong, còn cẩn thận dùng thuốc trì hoãn tổn thương thì Tiêu Kình Phong căn bản không chịu đựng được lâu như vậy.
Mộc Thư Vũ nghe được Tiêu Cảnh Đình nói khẽ với Tiêu Kình Phong thì mặt không nhịn được mà đỏ lên, Mộc Thư Vũ cúi đầu, chân tay luống cuống đứng trong sân.
"Được rồi, được rồi, mọi người đừng đứng đó nữa, ăn cơm trước đi." Hứa Mộc An đúng lúc giải vây cho Mộc Thư Vũ.
Tiêu Cảnh Đình mới phản ứng lại, nói: "Đúng đúng đúng, mọi người ăn cơm trước đi, ăn cơm no mới có sức làm việc."
Tiêu Kình Phong đi vào nhà, phát hiện Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm đã ngồi sẵn ở đó.
Thấy Tiêu Kình Phong tiến vào, Tiêu Tiểu Đông gật đầu với Tiêu Kình Phong, lễ phép thăm hỏi: "Chào nhị bá, nhị bá đã bình phục rồi ạ?"
Tiêu Kình Phong cười cười, "Đã khỏe rồi con."
Hai tay Tiêu Tiểu Phàm cào bát cơm, đôi con ngươi của nhóc nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn, thỉnh thoảng còn liếʍ môi, Tiêu Tiểu Đông chọt Tiêu Tiểu Phàm đang sắp chảy nước miếng, Tiêu Tiểu Phàm lập tức hoảng sợ nói: "Đệ không có ăn vụng đâu!"
Tiêu Cảnh Đình nghe vậy thì đầu liền hiện vạch đen, đứa con trai nhỏ này của hắn thật là...
"Được rồi được rồi, ăn đi ăn đi." Tiêu Cảnh Đình bất đắc dĩ nói.
Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
Tiêu Tiểu Đông ra sức trừng Tiêu Tiểu Phàm một cái, Tiêu Tiểu Phàm gắp một miếng thịt nhét vào miệng, mặt đầy vô tội nhìn Tiêu Tiểu Đông.
Tiêu Kình Phong nhìn Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: tam đệ thay đổi không ít, trước kia hắn vẫn mắng Tiêu Tiểu Phàm là con hoang, là Hứa Mộc An thông da^ʍ với gian phu sinh ra, Tiêu Cảnh Đình hắn không có đứa con trai ngu đến vậy. Lúc ở Tiêu gia, tuy trên danh nghĩa hai đứa bé là thiếu gia, nhưng sống không hề tốt, hắn từng về thăm vài lần, cả hai đều xanh xao vàng vọt, hiện tại lại trắng trắng mềm mềm.
Đám người Tiêu Kình Phong đều ngồi xuống ăn cơm.
"Mộc An, tài nấu nướng của đệ thật không tệ!" Tiêu Kình Phong khen.
Hứa Mộc An cười cười nói: "Đều là Cảnh Đình dạy giỏi." Tài nấu nướng của Tiêu Cảnh Đình vô cùng tốt, thế nhưng Tiêu Cảnh Đình cực kỳ bận, cho nên lúc Tiêu Cảnh Đình nấu cơm, Hứa Mộc An bèn chăm chú học tập ngay bên cạnh, mặc dù không làm ngon bằng Tiêu Cảnh Đình nhưng đã rất được rồi.
"Tam đệ, đệ còn biết nấu ăn à?" Tiêu Kình Phong hỏi một cách đầy bất ngờ.
Tiêu Cảnh Đình gật đấu đáp: "Biết một chút, ăn nhiều nên biết làm thôi."
Tiêu Kình Phong cười cười, thầm nghĩ: hắn cũng ăn không ít thứ tốt, nhưng nói đến nấu ăn, tối đa hắn cũng chỉ có thể nướng thịt mà thôi, dường như hắn vẫn luôn xem nhẹ vị đệ đệ này của hắn.
"Nhị bá, thân thể người khỏe chưa ạ?" Tiêu Tiểu Phàm hỏi.
Tiêu Kình Phong gật đầu nói: "Đã khỏe rồi con."
"Thật tốt quá, nhị bá đã khỏe là có thể sinh cục cưng nhỏ cho con chơi rồi." Tiêu Tiểu Phàm đầy phấn khởi nói.
Tiêu Cảnh Đình: "..." Đứa con trai ngốc này đang nghĩ cái gì vậy? Cái gì gọi là "cho con chơi!" hử?
Tiêu Kình Phong cười xấu hổ rồi nhìn thoáng qua Mộc Thư Vũ bên cạnh.
Mộc Thư Vũ cúi đầu ăn cơm, mặt đỏ như quả cà chua chín.
Tiêu Cảnh Đình gắp vài miếng thịt cho Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Nhanh ăn đi, nhanh ăn đi."
Tiêu Tiểu Phàm nở nụ cười sáng rực với Tiêu Cảnh Đình, nói: "Cảm ơn cha."
Tiêu Tiểu Đông quay đầu, đầy câm nín mà liếc nhìn Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Phàm cười đắc ý, nói: "Cha gắp thịt cho đệ ăn nè, cha cưng đệ nhất."
Tiêu Tiểu Đông: "..."
======
Snail: Vừa xem lại mấy chương đầu, quyết định mỗi ngày beta lại vài chương, edit tệ đến không nỡ nhìn thẳng, may mà mới hai, ba chục chương, nếu cả trăm chương rồi mà đều tệ vậy chắc xóa hết quá =v= giờ không dám đọc lại mấy bộ hồi mình mới tập tành edit luôn TvT