Edit + Beta: SnailHứa Mộc An về nhà, nghe Tiêu Tiểu Đông nói đến chuyện Vương Nhị Hổ, lập tức căng thẳng trong lòng.
Việc Chu gia tuyển nhận tôi tớ thiếu niên, Hứa Mộc An cũng nghe nói qua, nghe nói, vị tiểu thiếu gia Chu gia kia tính tình không tốt lắm, đứa nhỏ vào Chu gia, rất nhiều đều im hơi lặng tiếng biến mất, thi thể cũng không tìm được.
Chu gia thế lớn, tuyển nhận tôi tớ thiếu niên phần nhiều là con nhà nghèo không quyền không thế, đứa nhỏ vào cửa lại ký khế bán mình, con cái biến mất, người lớn trong nhà cũng không dám tới cửa tìm phiền toái.
Ba mươi lượng, một con Thứ Nha Trư cùng lắm cũng là giá tiền này, Chu gia trả giá lớn như vậy chiêu mộ tôi tớ nhỏ tuổi, chỉ sợ có vấn đề đi!
"Phụ thân con không đáp ứng tên kia chứ?" Hứa Mộc An hỏi.
Vương Nhị Hổ Hứa Mộc An cũng từng gặp, trong mắt Hứa Mộc An người này gian xảo, quỷ quyệt, giả dối, thật sự không phải người tốt lành gì, chỉ là người này quen thói lấy lòng người, quan hệ với Tiêu Cảnh Đình rất không tệ.
"Không có, có điều phụ thân nói sẽ cân nhắc." Tiêu Tiểu Đông nói.
"Gần đây, con trông kỹ đệ đệ con, đừng để đệ đệ con ở bên cạnh hắn, chính con cũng vậy." Hứa Mộc An dặn dò.
Tiêu Tiểu Đông trịnh trọng gật đầu, nói: "Mẫu phụ, con biết rồi."
Hứa Mộc An mím môi, nghĩ tới nợ cờ bạc trên người Tiêu Cảnh Đình, dù cho hiện tại Tiêu Cảnh Đình không muốn bán đứa nhỏ, nếu người của sòng bạc tìm tới cửa muốn đòi nợ, vậy thì khó mà nói trước.
Lúc Tiêu Cảnh Đình rời giường, phát hiện cách vách khóa cửa, Tiêu Cảnh Đình kêu hai tiểu quỷ ăn cơm, cũng không có đáp lại gì.
"Ca, cha tìm chúng ta ăn cơm kìa." Tiêu Tiểu Phàm liếm liếm môi nói.
Tiêu Tiểu Đông hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Ăn ăn ăn, đệ chỉ biết có ăn thôi, đệ không sợ ông ta bắt đệ đem bán đi à."
Tiêu Tiểu Phàm phồng má, nói: "Cha không phải người như vậy, cha đối với đệ tốt lắm."
Tiêu Tiểu Đông tức giận nói: "Một chút ơn huệ nhỏ liền thu mua được đệ, thật không có tiền đồ."
Tiêu Tiểu Phàm bò đến bàn gỗ trước cửa sổ, vụng trộm xuyên thấu qua cửa sổ, xem động tĩnh bên ngoài.
"A!" Tiêu Tiểu Phàm kinh hô một tiếng.
"Đệ nhìn thấy cái gì?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.
"Thật nhiều thật nhiều no." Trước đó nho đã kết quả rồi, chẳng qua đều là màu xanh, quả cũng nhỏ, Tiêu Tiểu Phàm trộm hai trái ăn, chua muốn rụng răng, mấy ngày nay đối với nho đều kính trọng nhưng không gần gũi.
"Nho thôi mà, trước đó cũng rất nhiều." Tiêu Tiểu Đông không thèm để ý nói.
Tiêu Tiểu Phàm chớp mắt, nói: "Trước đó đều là màu xanh, hiện tại biến thành màu tím rồi."
Tiêu Tiểu Đông liếc bằng nửa con mắt, nói: "Dù biến thành màu tím, cũng vẫn là chua."
Tiêu Tiểu Phàm trừng mắt nhìn, nói: "Nhưng mà, bây giờ thoạt nhìn trông ngon lắm á."
Tiêu Cảnh Đình thúc giục nho sinh trưởng xong, liền ra cửa.
Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Cảnh Đình rời đi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút đắng chát.
Tiêu Tiểu Đông thất hồn lạc phách ngồi xuống bên giường, Tiêu Tiểu Phàm bám trên cửa sổ chỉ lo nhìn chằm chằm quả nho bên ngoài chảy nước miếng.
Tiêu Tiểu Phàm thừa dịp Tiêu Tiểu Đông không chú ý, chuồn ra ngoài hái một chùm nho trở về.
Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm hái nho về, tức đến xanh mặt, "Đệ hái nho của ông ta đó hả?"
"Đừng lo, cha không ở nhà, hơn nữa nho có rất nhiều, cha sẽ không phát hiện." Tiêu Tiểu Phàm không để ý nói.
Tiêu Tiểu Đông oán hận nói: "Ông ấy trở về không chừng liền phát hiện."
"Cha hiểu rõ đệ nhất, cha sẽ không đánh đệ." Tiêu Tiểu Phàm nói.
Tiêu Tiểu Đông căm giận nói: "Đệ cái tên nhớ ăn không nhớ đánh, trước kia bị ông ta đánh thế nào, đều quên rồi à." Một lần nghiêm trọng nhất trước đây, Tiêu Tiểu Phàm thiếu chút nữa bị Tiêu Cảnh Đình đánh chết.
Tiêu Tiểu Phàm bẹp miệng, "oa" một tiếng khóc lên.
Tiêu Tiểu Đông thấy Tiêu Tiểu Phàm khóc đến đáng thương, lại phải mềm mỏng an ủi Tiêu Tiểu Phàm.
Buổi tối lúc Hứa Mộc An trở về, phát hiện, đồ ăn y lưu lại cho Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông không hề được động vào, bên trong gian phòng vứt đầy vỏ nho, trên bàn còn có hai chùm nho.