Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1192

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm, nói: “Hình như ngươi bị người ta ghi nhớ rồi.”

Diệp Phàm không thèm để ý nói: “Thiên tài luôn sẽ bị người ghi hận, ta quen rồi.”

Ngao Tiểu No: “……”

Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm hỏi: “Sao đột nhiên ngươi lại có hứng thú với trận pháp?”

“Ta muốn bố trí một cái Tụ Linh Trận, như vậy liền không cần phải chạy tới phòng tu luyện nữa rồi.” Diệp Phàm nói.

Ngao Tiểu No gật đầu: “Cũng phải, bố trí ra một cái Tụ Linh Trận là đầu tư thiết yếu.”

Diệp Phàm đọc nhanh như gió, tốc độ lật sách rất nhanh.

Không lâu sau, Diệp Phàm bị một quyển trận pháp hấp dẫn, tên của cuốn sách ấy rất tùy tính, gọi là “Trận Pháp Tùy Tưởng”.

“Quyển trận pháp này…… thật là cổ quái!” Diệp Phàm nhịn không được nói.

Ngao Tiểu No gật đầu: “Đúng là hơi cổ quái, toàn là một ít phỏng đoán không thực tế, không có chút giá trị nào.”

Diệp Phàm cau mày nói: “Tuy rằng thế, nhưng nếu thật sự có thể phỏng đoán ra toàn bộ những gì mà quyển sách này nói thì tốt rồi.”

Bên trong “Trận Pháp Tùy Tưởng” có một phỏng đoán về Tụ Linh Trận, ở bên trong Tụ Linh Trận bố trí thêm cái Dẫn Linh Trận, trực tiếp đưa tiên khí mà Tụ Linh Trận hút tới vào trong cơ thể của tu sĩ, nếu phỏng đoán này có thể làm, vậy sẽ có thể tăng mạnh năng suất tu luyện.

Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm, nói: “Cái trận pháp này căn bản là nói suông mà, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng!”

Diệp Phàm cau mày nói: “Nói không chắc, chuyện thành do người mà!”

Ngao Tiểu No: “……”

Diệp Phàm ở lại khu trận pháp một hồi liền bị truyền tống ra ngoài.

Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, Diệp Phàm đi cửa hàng linh tài của học viện, tiêu tốn hai ngàn tích phân, lại trở về Phế Khí Đường.

Khi Diệp Phàm trở về Phế Khí Đường, Trần Nặc cùng Hun Đúc đang đợi.

“Hai vị đạo hữu tới sớm thật đây!” Diệp Phàm nhịn không được nói.

Mấy năm nay Diệp Phàm cùng Trần Nặc và Hun Đúc qua lại rất thường xuyên, hai bên đều quen biết lẫn nhau, “Diệp đan sư, đan dược.”

Diệp Phàm gật đầu, lấy ra mười mấy bình đan dược đưa cho hai người, Hun Đúc cùng Trần Nặc kiểm tra đan dược xong, chuyển 5000 tích phân vào trong lệnh bài của Diệp Phàm.

“Đan dược của Diệp đan sư càng ngày càng tốt!” Bọn họ đã giao dịch với Diệp Phàm mười mầy lần, Hun Đúc có cảm giác phẩm chất đan dược của Diệp Phàm đang càng ngày càng thăng hạng.

Cái giá mà Hun Đúc cùng Trần Nặc cho Diệp Phàm lần trước là dành cho đan dược hạ phẩm, trung phẩm, hiện tại đan dược mà Diệp Phàm luyện chế ra đều là thượng phẩm, giá cả lại vẫn giữ nguyên, Hun Đúc cảm thấy rất là ngượng ngùng.

Diệp Phàm gật đầu nói: “Gần đây đan thuật tiến bộ khá lớn.”

Diệp Phàm đọc rất nhiều thư tịch về đan thuật bên trong Tàng Thư Các, hiểu biết thêm rất nhiều kiến thức về đan thuật trên tiên giới, đan thuật tự nhiên là có tiến bộ.

“Diệp đạo hữu, ngươi có đan dược nào chữa trị được cho người tẩu hỏa nhập ma không?” Nung đúc nhịn không được hỏi.

Diệp Phàm khó hiểu: “Đan dược trị liệu người tẩu hỏa nhập ma sao, khó thấy lắm, ta cũng không có nhiều hiểu biết về loại đan dược ấy.”

Hun Đúc gật đầu: “Phải! Đan dược trị liệu người tẩu hỏa nhập ma đúng là khá thưa thớt.”

“Thế nào, có người tẩu hỏa nhập ma sao?” Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

Trần Nặc gật đầu, cô đơn nói: “Đúng vậy! Chúng ta có một vị đồng liêu khi ra ngoài làm nhiệm vụ bị ám toán, tẩu hỏa nhập ma.”

“Thì ra là thế? Đã đi Đan Viện hỏi qua chưa?” Diệp Phàm hỏi.

Hun Đúc gật đầu: “Hỏi thì hỏi rồi, nhưng Đan Viện đều là một đám thùng cơm, nói không có biện pháp.”

Diệp Phàm: “……”

Trần Nặc ho nhẹ một tiếng, nói: “Viện trưởng Đan Viện nói, Lạc Anh Thanh Tâm Đan có thể sẽ có hiệu quả, nhưng Lạc Anh Thanh Tâm Đan là đan dược Nhân cấp, viện trưởng Đan Viện thử luyện hai lần, đều thất bại, sau đó đã từ bỏ.”

Diệp Phàm gật đầu: “Được rồi, có thời gian rảnh ta sẽ suy nghĩ biện pháp.”

Trần Nặc cảm kích nói: “Làm phiền!”

“Không cần khách khí.” Diệp Phàm vẫy vẫy tay.

___________________________
« Chương TrướcChương Tiếp »