Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1181

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Phàm đi đến Phế Khí Đường gõ gõ cửa, bên trong không truyền ra chút động tĩnh nào.

Diệp Phàm nhíu mày lại, gõ cửa một hồi lâu, bên trong mới có một tu sĩ Hóa Thần lười biếng đi ra.

“Hai vị đạo hữu, có việc gì không?” Kỳ Minh hữu khí vô lực hỏi.

Tu sĩ nọ hai mắt thâm quầng, cả người tử khí trầm trầm, nhìn rất không có tinh thần.

Ban đầu Diệp Phàm còn tưởng rằng học viên của Học Viện Lang Duyên kẻ nào cũng kiêu ngạo như một kẻ ngốc, không ngờ rằng lại cũng có người như này. Diệp Phàm thầm nghĩ: Quả nhiên tu sĩ ở nơi nào cũng có người sống tốt người không tốt.

“Vị đạo hữu này, Diệp đạo hữu tới nhận nhiệm vụ của Phế Khí Đường.” Kim Hòa nói.

Kỳ Minh nhìn Diệp Phàm, suy tư một chút, nói: “Ta từng thấy ngươi rồi, đứng thứ nhất kỳ tuyển sinh vào Tạp Viện lần này.”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Sao ngươi lại tới đây?” Kỳ Minh hỏi.

Diệp Phàm cau mày lại: “Nhiệm vụ phân phối ta tới đây, cho nên ta liền tới.”

Kỳ Minh lắc đầu hỏi: “Ngươi đắc tội người khác sao?”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ta trước nay thích lấy giúp đỡ mọi người làm vui, sao có thể đắc tội người khác……”

Kim Hòa: “……”

“Nơi này không phải chỗ tốt đẹp gì, nếu như ngươi có quan hệ, tốt nhất tìm người khơi thông đổi đi nơi khác đi, ta cũng sắp đi rồi.”

Diệp Phàm: “……”Phế Khí Đường này là nơi khủng bố lắm sao? Sao ai nấy đều nói nó giống như địa ngục vậy.

------------------------------------

Kim Hòa đưa Diệp Phàm tới nơi xong, để lại một khối ngọc giản liền rời đi.

Diệp Phàm nhìn ngọc giản truyền tin trong tay, khó hiểu nói: “Tiểu mập mạp ấy thật nhiệt tình! Chẳng lẽ là coi trọng ta.”

Ngao Tiểu No cười xuy một tiếng: “Đừng tưởng bở, ánh mắt của Kim Tiền Quy tộc tốt có tiếng, am hiểu nhất là hạ đầu tư vào tu sĩ có tiềm lực khi hắn còn chưa thăng chức, nhân duyên của Kim Tiền Quy tộc cũng tốt, đó là nguyên nhân mà cho dù bọn họ không mạnh, tiên tinh vô số lại không có ai tới cướp đoạt.”

“Nói như vậy, hắn nhìn ra ta là một nhân tài.” Diệp Phàm đắc ý dào dạt nói.

“Giăng lưới rộng câu nhiều cá, ngươi chỉ là một con cá không cẩn thận bị vớt phải mà thôi.” Ngao Tiểu No nói.

Diệp Phàm híp mắt: “Xem như tiểu mập mạp ấy tinh mắt.”

“Đừng nói đến hắn nữa, ngươi tính làm sao bây giờ đi. Nhiệm vụ này có vẻ khó giải quyết!” Ngao Tiểu No nói.

Diệp Phàm cau mày lại: “Tên viện trưởng đó hình như không có ý tốt!”

Ngao Tiểu No: Đó không phải vô nghĩa sao!

Diệp Phàm đứng bên cạnh ao dung nham, cau mày lại, trầm tư suy nghĩ.

Diệp Phàm tốn một chút thời gian, cuối cùng cũng rõ ràng việc mà hắn phải làm ở Phế Khí Đường.

Bên trong Phế Khí Đường có rất nhiều pháp khí bị hư hỏng, nhiệm vụ của các tu sĩ bị phân phối tới đây là phân giải những pháp khí đó, tinh luyện ra tài liệu có tác dụng, nói chung là tái chế.

Nhưng phân giải pháp khí cần rất nhiều tinh lực, hơn nữa, trong quá trình phân giải pháp khí sẽ sinh ra một lượng lớn độc tố.

Đó là nguyên nhân mà sắc mặt Kỳ Minh kém như vậy.

Diệp Phàm cau mày lại: “Không ngờ lại bị phân tới nơi như thế này.”

“Ngươi bị bắt nạt đó! Hiện tại làm sao bây giờ?” Ngao Tiểu No nói.

Diệp Phàm không thèm để ý nói: “Biện pháp sao, từ từ nghĩ là được.”

Tu sĩ bị phân phối đến Phế Khí Đường mỗi tháng phải nộp lên một phần linh tài đã được tinh luyện, nếu lượng tinh tài nộp lên không đủ, tu sĩ sẽ bị khấu trừ tích phân.

Nhưng linh tài mà tu sĩ nộp lên không nhất thiết phải tinh luyện lấy từ bên trong pháp khí, chỉ cần tu sĩ nguyện ý, có thể mua từ bên ngoài cho đủ số, chẳng qua, làm như thế cần rất nhiều tiên tinh.

Diệp Phàm nhìn Phế Khí Đường, nói: “Không nhìn cái này nữa, ta đi chỗ khác xem thử.”

-------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »