Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1175

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Phàm tiếp tục leo lêи đỉиɦ núi, cảm giác bỏng cháy của ngọn lửa dần biến mất, Diệp Phàm lại cảm thấy có một ngọn núi đè lên trên người mình.

Dưới cảm giác nặng nề này, Diệp Phàm có cảm giác như đang bị ngọn núi ngăn chặn, khi ở Hắc Thạch Cốc, Diệp Phàm đã từng có loại cảm giác này, sau khi tu vi tăng lên, hắn đã rất lâu không trải nghiệm lại nó nữa.

Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy bài thi leo núi này giống như là thi chạy đường dài ở trái đất vậy, người ban đầu chạy càng nhanh càng dễ chết sớm.

Sau khi đi qua khu trong lực, đầy trời phong tuyết ập vào trước mặt Diệp Phàm.

Diệp Phàm tiến vào một thế giới tràn đầy hàn băng, giống như khi hắn đi tới Vân Hải Băng Lâm.

Diệp Phàm từng ở lại Vân Hải Băng Lâm mấy tháng, bản thân khá có kinh nghiệm khi đối chọi với băng tuyết, nhẹ nhàng đi qua.

Diệp Phàm tiếp tục đi về phía đỉnh núi, đột nhiên, hắn quay người nhìn ra sau, hoài nghi hỏi: “Sao không có người nào?”

Ngao Tiểu No cau mày lại: “Chắc là người tới thi vào Tạp Viện tố chất đều không ra gì, cho nên có ngọn núi cũng không bò lên được, Tạp Viện còn ban bố thông cáo nói là chỉ lấy hai mươi người đầu tiên tới, nhìn dáng vẻ này xem ra, sợ rằng chỉ có chừng mười người leo lên được đây đi!”

Diệp Phàm nhíu mày nói: “Bỏ đi, mặc kệ người khác, chạy lên trước quan trọng.”

Thử thách cuối cùng của Ngũ Hành Bát Bảo Sơn là khu lôi, Diệp Phàm mới vừa tiến vào khu lôi đã phải đối diện với lôi điện đủ mọi màu sắc.

Lôi điện màu vàng hung mãnh nhất.

Lôi điện màu đen quỷ dị nhất.

Lôi điện màu tím hung tàn nhất.

Lôi điện màu bạc lạnh lẽo nhất.

Lôi điện màu đỏ hỏa bạo nhất.

Diệp Phàm bị một đám lôi điện đánh cho đầu óc choáng váng, “Lôi kiếp ở nơi quỷ dị này mạnh thật đấy!”

Ngao Tiểu No chớp chớp mắt: “Kiên trì lên! Kiên trì đến cùng chính là thắng lợi.”

Ban đầu Diệp Phàm còn cảm thấy luống cuống tay chân, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh xuống.

Diệp Phàm phát hiện, đám lôi điện đủ mọi màu sắc này có lôi lực rất tinh thuần, có thể hấp thu.

Diệp Phàm vận chuyển Cửu Tiêu Thôn Thiên Quyết, hấp thu uy lực của lôi điện.

Diệp Phàm đội trời đầy lôi điện dần dần đi qua khu lôi.

Khi Diệp Phàm đi được tới đỉnh núi đã là mười ngày sau.

Ánh mặt trời rải xuống, tiên nguyên khí hóa thành một dòng nước lũ trào vào trong cơ thể của Diệp Phàm, ngoài sự dự đoán của Diệp Phàm, trên đỉnh núi không có sét đánh ầm ầm, không có hỏa cầu rơi như mưa đá, không có băng thiên tuyết địa, chỉ có một mảnh không trung rộng mở, cùng với tiên nguyên khí nồng đậm đến tận cùng.

Diệp Phàm nhìn thấy có một tu sĩ mặc pháp bào kim sức đứng chờ ở trên đỉnh núi.

“Không ngờ lại thật sự có người bò được lên tới đỉnh núi, nhìn dáng vẻ này xem ra luyện thể thuật của đạo hữu không tầm thường!” Kim Mang nhàn nhạt nói.

Diệp Phàm: “……”

Diệp Phàm nhìn tu sĩ nọ, âm thầm cảm thấy bộ dáng của người này rất giống tu sĩ béo mà hắn từng gặp.

Tuy rằng tu sĩ đạo bào kim sắc cố gắng làm ra dáng vẻ của cao nhân, nhưng tướng mặt của đối phương quá kéo chân sau, Diệp Phàm hoàn toàn không cảm nhận được chút phong phạm nào.

Kim Mang lấy ra một khối lệnh bài ném cho Diệp phàm: “Chúc mừng ngươi, trở thành một thành viên của Tạp Viện, cái này là của ngươi.”

Diệp Phàm vuốt ve lệnh bài, trả lời: “Đa tạ trưởng lão.”

Thi đấu kết thúc, Diệp Phàm mới biết được, không cần nhất định phải leo tới đỉnh núi mới xem như qua khảo thí, các tu sĩ chỉ cần kiên trì đến lúc chỉ còn lại hai mươi người là có thể trở thành tân sinh viên của Tạp Viện.

-------------------------------------------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »