Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1174

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Phàm đi theo Kim Hòa tới trường thi của Tạp Viện, bên trong trường thi đã có rất nhiều tu sĩ tụ tập tới.

“Kim đạo hữu, sao bây giờ ngươi mới đến!” Một tu sĩ đi tới bên cạnh Kim Hòa nói nhỏ.

Kim Hòa nhíu mày lại: “Ta đi Đan Viện thử vận khí, nhưng vẫn không được.”

“Đề thi của Đan Viện vốn đã rất biếи ŧɦái, thời gian thi tuyển của Tạp Viện sắp bắt đầu rồi, phó viện trưởng bảo ta đưa cái này cho ngươi.” Kim Hòa lặng lẽ nhận lấy pháp khí trong tay đối phương, giấu vào trong tay áo.

“Tập hợp, tập hợp, chuẩn bị khảo thí.”

Diệp Phàm nhìn trái nhìn phải, nói thầm: “Có nhiều người thật đấy!”

Tu sĩ tham gia thi tuyển vào Tạp Viện nhiều hơn Đan Viện mấy lần, Diệp Phàm đếm sơ sơ đã thấy có hơn hơn trăm gần nghìn tu sĩ Hóa Thần.

Thanh âm vui sướиɠ khi người gặp họa của Ngao Tiểu No vang lên, “Ai nha, xem ra người thi không đậu vào Đan Viện, Phù Viện các thứ đều tập trung ở đây, nơi này chính là trại tập trung kẻ thất bại.”

Diệp Phàm: “……” Thật muốn đánh cho cái con ma quỷ Ngao Tiểu No này một trận.

Diệp Phàm tới khá sớm, đợi một lúc thời gian thi tuyển của Tạp Viện mới chính thức bắt đầu.

“Hạng mục khảo thí của Tạp Viện lần này là leo lên Ngũ Hành Bát Bảo Sơn, hai mươi người đầu tiên đi đến đỉnh núi có thể tiến vào Tạp Viện, trở thành học sinh của Tạp Viện.” So sánh các phân viện khác, khảo hạch của Tạp Viện đơn giản lại thô bạo hơn nhiều.

Diệp Phàm nhìn ngọn núi trước mặt, cau mày lại: “Leo núi sao! Không ngờ lại là leo núi, đây là sở trường của ta!”

Ngao Tiểu No cười nhạo: “Cẩn thận một chút đi, nếu như để bị trượt nữa, ngươi chỉ có thể ra ngoài chờ mười năm.”

Diệp Phàm: “……”

Kim Hòa nhìn Diệp Phàm, nhắc nhở một câu: “Đạo hữu, tuyệt đối đừng khinh thường ngọn núi này, đợi đến lúc leo núi ngươi sẽ biết, trên núi có lực cản từ ngũ hành cùng phong lôi, rất khó đi.”

Diệp Phàm gật đầu, “À” một tiếng.

Đám người Diệp Phàm được đưa đến dưới chân của Ngũ Hành Bát Bảo Sơn, một tiếng nổ mạnh vang lên, gần một ngàn tu sĩ bắt đầu di chuyển leo lên núi.

Diệp Phàm bò lên núi không lâu liền cảm giác được một trận gió lạnh thấu xương thổi tới.

Có mấy tu sĩ chầm chậm leo lên, có mấy tu sĩ leo không lâu đã bị một trận gió thổi xuống.

Từng đợt cuồng phong thổi tới trước mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm cảm giác được mặt của mình bị gió thổi phát đau.

Diệp Phàm nhìn thấy có một tu sĩ ở bên cạnh quần áo bị cuồng phong xé thành mảnh vụn, tức khắc liền lõa thể.

Diệp Phàm vận chuyển pháp quyết, hình thành một vòng bảo hộ ở xung quanh thân thể, tiếp tục leo lên, rất nhanh, cuồng phong biến mất, Diệp Phàm lại cảm giác như bản thân rơi vào trong biển lửa.

Diệp Phàm khế ước Thiên Hỏa, lâu ngày ở chung với nó, cho nên không có cảm giác khó chịu gì.

“A! A! A!” Từng tiếng hét thảm của các tu sĩ xung quanh truyền vào trong tai Diệp Phàm, Diệp Phàm nhìn thấy có rất nhiều tu sĩ lăn xuống núi.

Diệp Phàm nhíu mày lại: “Bọn họ làm sao vậy?”

“Chắc là bị bỏng rồi đi, không phải người nào cũng có mình đồng da sắt như ngươi.” Ngao Tiểu No nói.

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ta nhớ ra rồi, tu sĩ ở trên này đều được nuông chiều từ bé.”

Ở tu chân giới muốn thăng cấp Hóa Thần phải trải qua ngàn khó vạn hiểm, Diệp Phàm đi tới bước này bản thân tự rèn luyện không ít, nhưng tu sĩ trên tiên giới thì khác, tiên giới tiên khí nồng đậm, tu sĩ trên tiên giới muốn tu luyện đến Hóa Thần đơn giản hơn dưới tu chân giới nhiều, nhưng cũng bởi vì như thế, có rất nhiều tu sĩ tiên nguyên không đủ ngưng thực.

Diệp Phàm vừa định động, thanh âm hưng phấn của Hành Tây vang lên, “Ngọn núi này quá kỳ quái! Hỏa lực rất tinh thuần, có thể hấp thu!”

Diệp Phàm cau mày, truyền âm: “Động tác nhỏ chút, đừng để người khác chú ý tới……”

“Biết rồi.” Hành Tây nói.

Diệp Phàm nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra xung quanh cũng chỉ có vài tu sĩ theo kịp tốc độ của hắn, mấy tu sĩ dẫn đầu đã lăn hết xuống phía dưới rồi.

Tu sĩ béo gặp được lúc trước ở ngay bên cạnh Diệp Phàm, xung quanh hắn bao phủ một màn sáng kim sắc, bảo vệ hắn khỏi công kích cổ quái của Ngũ Hành Bát Bảo Sơn.

Ngao Tiểu No nhìn tu sĩ béo, nói: “Hắn gian lận, bản thể của tên béo này là Kim Tiền Quy, phỏng chừng là có quan hệ với cái tên kiên trì thi hai mươi lần vào Tạp Viện đó.”

Diệp Phàm cau mày, thầm nghĩ: Đây là người có quan hệ chống lưng, đi đâu cũng có quan hệ chăm sóc.

Diệp Phàm thu liễm thần sắc lại, chầm chậm leo lêи đỉиɦ núi.

Kim Hòa cẩn thận từng bước một leo lên Ngũ Hành Bát Bảo Sơn, đi bước nào chắc bước đấy.

Kim Hòa đột nhiên nhìn xung quanh, hoang mang nói: “Kỳ quái, sao hỏa lực đột nhiên lại yếu đi nhiều như vậy.”

Kim Hòa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Diệp Phàm nghe thấy, tức khắc trong lòng chột dạ.

Khu hỏa lực của Ngũ Hành Bát Bảo Sơn vốn dĩ rất khó đi qua, nhưng sau khi bị Diệp Phàm hấp thu đi, hỏa lực liền yếu bớt rất nhiều. Các tu sĩ nhóm đầu tiến vào khu hỏa lực đều đã bị đẩy xuống, sau đó khi bò lên lại cảm thấy có thể kiên trì đi qua.

Rất nhanh đã có mấy tu sĩ đi qua khu hỏa lực.
« Chương TrướcChương Tiếp »