Chương 1167

Bên trong cửa hàng Thiên Hà người tới người đi, có rất nhiều tu sĩ tới đây chọn mua đồ vật.

Sắp tới ngày khảo hạch, mọi người đều đang cố làm cho tốt chuẩn bị cuối cùng, giá của đan dược, linh thảo cho dù đã tăng lên mà vẫn bán rất chạy.

“Diệp Phàm, phía đông, phía đông!”

Diệp Phàm vừa vào trong đan lô đã nghe thấy Ngao Tiểu No la lên, Diệp Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía đông.

Diệp Phàm đi đến bên cạnh một ngăn tủ, bên trong ngăn tủ đặt một lọ Dẫn Hồn Thủy.

Tiên giới có một loại đan dược tên là Dẫn Hồn Liên, nghe nói sau khi ăn Dẫn Hồn Liên, cho dù thân thể đã bị hủy, linh hồn vẫn sẽ mãi tồn tại, Dẫn Hồn Thủy là nước ao nuôi dưỡng Dẫn Hồn Liên, cũng rất có diệu dụng.

“Cái thứ đồ hư này giá tới một vạn tiên tinh đó, ta không có nhiều tiên tinh như vậy.” Diệp Phàm đứng ở trước quầy nói.

Ngao Tiểu No buồn bực truyền âm: “Ngươi nghèo quá rồi đó, thứ tốt như vậy không phải lúc nào cũng gặp được đâu.”

Diệp Phàm không cam lòng yếu thế trả lời: “Ngươi cả ngày chỉ biết có ăn cũng dám đi cười nhạo ta nghèo? Có bản lĩnh ngươi đi kiếm tiên tinh đi!”

Ngao Tiểu No hơi nhận ra có nói khích Diệp Phàm cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ vô dụng, liền không lên tiếng nữa.

“Phía tây, phía tây!” Ngao Tiểu No mới vừa yên lặng được một lát, Diệp Phàm đã nghe thấy hỏa linh truyền âm cho.

Diệp Phàm đứng ở trước một quầy thủy tinh đựng Liên Hồng Tinh Viêm Thạch, giá bán là ba vạn khối tiên tinh.

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Cái này ta cũng mua không nổi.”

Hành Tây kích động kêu la: “Hấp thu cái này phẩm chất của ta có thể tăng lên rất nhiều.”

Diệp Phàm thầm nghĩ: Ba vạn tiên tinh đó, hắn ngay cả phí báo danh khảo hạch vào Học Viện Lang Duyên cũng chưa gom nổi đủ đâu, nào mua được những thứ này.

Hành Tây cùng Ngao Tiểu No đứa nào cũng chỉ biết có nằm chờ sung rụng, nhưng khẩu vị lại một đứa cao hơn một đứa, quá không dễ nuôi mà!

Tu sĩ hướng dẫn mua trong cửa hàng đang đề cử một món pháp khí với mấy tu sĩ trẻ tuổi, giá bán một vạn tiên tinh.

Diệp Phàm cảm thấy nhân viên hướng dẫn ở đây có thể đã nhìn ra hắn là kẻ nghèo, cho nên không có ai tới tiếp chuyện với hắn.

Diệp Phàm cau mày, thầm nghĩ: Ánh mắt của nhân viên cửa hàng này quá kém! Tuy rằng hiện tại hắn nghèo, nhưng hắn chính là tiềm lực cổ! Không bao lâu nữa, hắn nhất định sẽ có thể nhanh chóng thăng tiến.

Bạch Vân Hi đi dạo quanh thương lâu một vòng, sau đó lôi kéo Diệp Phàm rời đi.

“Cửa hàng ở tiên giới quả nhiên không giống tu chân giới.” Bạch Vân Hi nhịn không được cảm thán.

Bên trong cửa hàng có không ít đồ vật làm Bạch Vân Hi động tâm, nhưng lại không mua được.

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, nói: “Ta sẽ nỗ lực kiếm tiên tinh, không bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể muốn mua cái gì thì mua cái đó.”

Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng thỏa thuê mãn nguyện của Diệp Phàm, gật đầu cười: “Ta tin tưởng ngươi.”

-------------------------------------

“Khổng Linh tiên tử, có khỏe không!” Một tu sĩ Hóa Thần đi vào cửa hàng, vui vẻ chào hỏi.

Khổng Linh nhìn người tới một cái, tùy ý đáp: “Thì ra là Trần đạo hữu! Tới mua pháp khí sao? Tùy tiện xem đi.”

Trần Nặc là một đội viên trong đội chấp pháp của Học Viện Lang Duyên, cũng là khách quen của Khổng Linh tiên tử, cả hai đều có quen biết nhau, thái độ rất tùy ý.

“Ồ, tiên tử bắt đầu bán đan dược rồi sao?” Trần Nặc đi dạo trong tiệm một vòng, hơi ngạc nhiên hỏi.

Khổng Linh gật đầu: “Đúng vậy, có đứa cháu muốn tham gia thi tuyển vào học viện của các ngươi, vẫn chưa gom đủ phí khảo hạch, cho nên gửi bán nhờ bên trong tiệm của ta.”

Trần Nặc lấy ra một lọ đan dược, kinh ngạc nói: “Đan dược này không tệ!”

Ban đầu Trần Nặc nhìn thấy đan dược bày bên trong góc còn tưởng rằng là đan dược kém chất lượng gì, khi tận tay lấy ra xem mới nhận ra là thứ tốt.

Khổng Linh nhàn nhạt nói: “Phải vậy không? Ta không hiểu về đan dược lắm, nếu Trần đạo hữu thích, có thể mua một ít về dùng thử.”

“Tiên tử đan dược này bán bao nhiêu?” Trần Nặc hỏi.

“Hai mươi tiên tinh một lọ.” Khổng Linh đáp.

“Cái này thì sao?” Trần Nặc nhịn xuống hưng phấn chỉ vào một lọ ở bên cạnh hỏi.

“Cũng hai mươi tiên tinh.”

Trần Nặc liên tiếp hỏi giá của mấy bình đan dược, giống như là chỉ sợ Khổng Linh sẽ hối hận, lập tức hảo sảng nói: “Ta mua hết.”

Khổng Linh gật đầu: “Được thôi.”

Trần Nặc lập tức trả tiền mang cả sáu bình đan dược rời đi.

Khổng Linh nhìn thái độ sảng khoái của Trần Nặc, thầm nghĩ: Bán lỗ rồi!

Đan dược của Diệp Phàm đặt bên trong tiệm qua mấy ngày vẫn chưa có người nào hỏi thăm, Khổng Linh còn tưởng rằng là do chất lượng đan dược kém, nhưng nhìn thái độ ban nãy của Trần Nặc, Khổng Linh bỗng phát hiện, có thể là những người trước đây đều không có mắt nhìn.

-----------------------------------