Chương 1166

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi ngồi trong một quán ăn.

Bên cạnh là hai tu sĩ Hóa Thần, một già một trẻ.

“Tôn tử, khi khảo hạch đừng khẩn trương qua, tâm thái bình thường là được.”

“Nhìn thấy đạo sư khảo hạch nhất định phải lễ phép.”

“Hai mươi năm trước, tôn tử của Triệu lão đầu đã thi vào Học Viện Lang Duyên, hiện giờ Triệu lão đầu ra ngoài đi đâu cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tôn tử, ngươi không thể kém hơn tôn tử nhà Triệu lão đầu được.”

“Gia gia vất vả như vậy đều là vì ngươi! Ngươi nhất định phải cố gắng lên.”

Bạch Vân Hi cau mày, thầm nghĩ: Khảo hạch vào học viện ở dị giới thật sự rất giống thi đại học trên địa cầu, hiệu quả cũng không khác gì nhau.

Lời động viên của lão gia gia trước mắt này cũng không ra gì, chỉ có thể vô duyên vô cớ tạo áp lực cho người ta.

Một ngàn tiên tinh, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, hầu hết các tu sĩ phải tích góp rất lâu mới kiếm được đủ bút tiên tinh này.

Vì khảo hạch, các tu sĩ gần như mang ra hết tài sản của mình, nếu như không thành công, phỏng chừng là sẽ thất vọng trong một thời gian dài đi.

Diệp Phàm đang ngấu nghiến ăn thịt, quay sang nhìn Bạch Vân Hi nói: “Vân Hi, món này ngon lắm, vừa mềm vừa dai, tiên khí cũng đủ, chỉ có điều hơi đắt một chút, ngươi cũng ăn đi!”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Mặc kệ ở trong hoàn cảnh nào Diệp Phàm cũng chỉ cần có món ngon mỹ vị là có thể quên hết mọi chuyện!

----------------------------------------

Một đoàn xe mênh mông cuồn cuộn đi qua cửa quán ăn.

Phía trước đoàn xe là mấy binh lính thân mang kim giáp, bên trong là một tu sĩ mặc áo bào trắng, tu vi đều tới Hóa Thần, thật sự sâu không lường được, yêu thú kéo xe là một đầu tử giao sáu cánh, cực kỳ bất phàm.

Diệp Phàm cau mày nói: “Phô trương lớn thật đấy! Tu nhị đại ở tiên giới sao!”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái: “Hình như là tiểu công chúa Lạc Tuyết, người của Thiên Vân Hoàng Triều, nghe nói nàng là một đan sư cực kỳ thiên tài.”

Tiểu công chúa Lạc Tuyết tài danh lan xa, thế lực sau lưng không nhỏ, lần này nàng tham gia khảo thí cũng chỉ là để đi ngang qua sân khấu.

Nếu như Diệp Phàm thi đỗ vào Đan Viện, sau này rất có khả năng sẽ trở thành sư huynh sư muội với nàng.

“Nha đầu đó phô trương thật đấy!” Diệp Phàm lẩm bẩm.

Bạch Vân Hi nhíu mày lại: “Đừng nói bậy.” Nơi này không phải tu chân giới, để người của đội hộ vệ nghe được thì không tốt.

Diệp Phàm cười nói: “Ta không nói là được.”

Sau khi đi ra khỏi quán ăn, hai người lại đi dạo một vòng quanh chợ linh dược.

Bạch Vân Hi mang không ít linh thảo bên trong Đa Bảo Vòng ra bán, đổi về hơn hai trăm khối tiên tinh, túi tiền cuối cùng cũng dư dả hơn chút.

“Ban nãy ta nhìn thấy một tòa thương lâu, chúng ta vào xem thử đi.” Diệp Phàm đề nghị.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Được.”

---------------------------------