Chương 1160

Hùng Ngũ nhìn Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, hào phóng nói: “Trong ngọn núi này cũng không có thứ gì tốt, nếu như các ngươi thích hoa hoa cỏ cỏ ở đây thì cứ tùy ý lấy đi.”

Nghe Hùng Ngũ nói như vậy, Bạch Vân Hi tức khắc có cảm giác mở rộng tầm mắt.

Đi từ nãy tới giờ, Bạch Vân Hi đã nhìn thấy rất nhiều tiên thảo hiếm có, không ngờ Hùng Ngũ lại nói là không có thứ gì tốt.

Bạch Vân Hi nghĩ một hồi liền rõ ràng, linh thảo được xem là trân quý ở tu chân giới tới tiên giới lại là khắp nơi đều có, vật lấy hiếm làm quý, linh thảo nhiều như cải trắng ngoài đường, công dụng có tốt hơn nữa thì cũng sẽ không đáng giá.

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi tìm một đỉnh núi ở lại, Diệp Phàm thiết trí một cái Tụ Linh Trận, điên cuồng hấp thu tiên khí xung quanh.

Quá trình tu luyện nhàm chán, Diệp Phàm liền thích đi tầm bảo ở trên núi, gần như mỗi ngày đều thu hoạch về rất nhiều tiên thảo.

Ngọn núi này ở trong miệng Hùng Ngũ là núi hoang, ở trong mắt của Diệp Phàm lại chính là thiên đường.

Một đầu Hùng Ngũ thật lớn nằm bên trong động phủ, động phủ của Hùng Ngũ tọa ở bên trên tiên linh mạch có tiên khí nồng đậm nhất trong núi, bên trong chứa rất nhiều tiên thảo, trước đó Hùng Ngũ nói nơi này không có thứ gì tốt cũng không phải nói ngoa.

Trên núi không có thứ gì tốt, bởi vì những thứ tốt trên núi đều đã bị Hùng Ngũ dọn vào trong động phủ của mình hết rồi.

Một đầu tiểu hùng nhảy tới bên cạnh Hùng Ngũ, gọi, “Yêu Vương đại nhân.”

Hùng Ngũ nhìn tiểu hùng một cái, hỏi: “Hai tên kia thế nào rồi?”

Tiểu hùng chớp chớp mắt: “Bọn họ nếu không tu luyện thì là đi nhặt cỏ dại, mỗi lần nhặt được cỏ dại đều sẽ rất hưng phấn, bọn họ còn biết luyện chế thành đan dược, luyện thành viên tròn tròn.”

Hùng Ngũ khá là kinh ngạc: “Luyện chế thành viên tròn, như vậy bên trong hai người bọn họ có một người là đan sư sao!”

“Hình như luyện đan sư rất có địa vị trong nhóm dê hai chân, bọn họ có thể làm cho tiên thảo có tác dụng lên mấy lần so với nuốt sống.” Tiểu hùng khao khát nói.

Hùng Ngũ lắc lắc chân, lười biếng nói: “Một số ít luyện đan sư đúng là có bản lĩnh, nhưng phần lớn đều là lừa đảo, giao tiên thảo cho bọn họ luyện, bọn họ nói một câu luyện hỏng rồi là xong, vương bát đản, không phúc hậu chút nào!”

Tiểu hùng gật đầu: “Yêu vương đại nhân, vậy hai tên nhân tộc kia cũng là kẻ lừa đảo sao?”

“Hai tên đó không giống lắm, nhưng nói không chừng cũng phải.”

--------------------------------------

Tiên giới dư dả tiên khí, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi có thể không chút kiêng nể chuyển hóa linh khí trong thân thể thành tiên khí.

Bạch Vân Hi là tu sĩ đơn linh căn, tốc độ chuyển hóa nhanh hơn Diệp Phàm nhiều, qua hơn ba tháng, linh khí trong người Bạch Vân Hi đã hoàn toàn chuyển hóa thành tiên khí, tốc độ của Diệp Phàm thì chậm hơn một chút.

Một năm sau.

Diệp Phàm đang hấp thu tiên khí, bỗng nhiên, một cột tiên khí nồng đậm từ trên đỉnh đầu Diệp Phàm trào ra.

Diệp Phàm đứng lên, cốt cách vang cành cạch.

“Cuối cùng cũng thành công.”

Diệp Phàm tiêu tốn hai năm chuyển hóa linh khí thành tiên khí, sau khi chuyển hóa xong, thực lực của Diệp Phàm tăng lên hai phần.

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi thương lượng một chút, quyết định rời khỏi núi đi xem thế giới bên ngoài.

Hai con chim sẻ tinh ngồi trên cây nói chuyện phiếm, “Nhân tộc kia thật kỳ quái, ta nhìn thấy hắn hấp thu rất nhiều tiên khí, tiên khí ở trên động phủ của hắn còn tụ thành lốc xoáy, lâu như vậy rồi, thực lực của hắn vẫn không thăng tiến chút nào.”

“Có lẽ hắn chính là thùng cơm trong lời nhân tộc nói đi, cái loại mà phải ăn nhiều hơn người bình thường mới có thể no được ấy.”

--------------------------------------------