Chương 1157

Kim Long nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi.” Diệp Phàm nói.

Kim Long ném ra một cây roi kim sắc, bó Bạch Dật Trần, Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm lại, Kim Long buộc đầu roi còn lại trên người mình. Diệp Phàm nhìn dây thừng trói quanh người, cảm giác như chính mình là tù phạm đang bị bắt.

Kim Long đánh ra một cái pháp quyết, đánh thức thông đạo phi thăng.

Thông đạo phi thăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cột sáng xông thẳng lên trời, ở trung tâm cột sáng có thể mơ hồ nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc đang không ngừng chuyển động.

Kim Long cắt đầu ngón tay bức ra một giọt máu, linh hồn lực của Kim Long theo giọt máu hòa vào trong cột sáng, thông đạo phi thăng của long tộc cần long huyết, long hồn mới có thể mở ra, độ tinh khiết của long huyết không đủ là sẽ không mở được, Long tộc không cam tâm tình nguyện cũng sẽ không mở ra cổng thông đạo.

Cột sáng bắn ra một vầng hào quang, quấn đám người Diệp Phàm, Bạch Vân Hi vào trong đó.

Các tu sĩ xung quanh nhìn Kim Long cùng đám người Diệp Phàm biến mất, cảm thán không thôi.

Mọi người kinh ngạc cảm thán xong lại cảm thấy tiên lộ quá mênh mang, càng thêm phiền muộn.

----------------------------------------

Đi qua một thông đạo dài dòng, cả người Diệp Phàm uể oải không thôi, cảm giác buồn nôn theo sau ập tới.

Vất vả đặt lại được chân lên mặt đất, Diệp Phàm nôn thốc nôn tháo, trong lòng nhịn không được nghĩ: Tất cả mọi người đều muốn thăng tiên, nhưng thăng tiên hoàn toàn không dễ chịu chút nào!

Tình trạng của Bạch Vân Hi cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Kim Long nhìn hai người nôn đến choáng váng, cảm thán. “Người trẻ tuổi quả nhiên là thể chất không tốt, vẫn phải rèn luyện nhiều hơn.”

Thông đạo phi thăng của long tộc không dễ mượn, nếu thể chất không đủ sẽ rất dễ khiến cho thân thể hỏng mất.

Bạch Dật Trần làm đạo lữ của Kim Long, trong thông đạo chịu ảnh hưởng của gió lốc nhỏ hơn một chút.

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi thì không được, Diệp Phàm còn khá tốt, Bạch Vân Hi đã trực tiếp ngã trên mặt đất.

Vất vả lắm Diệp Phàm mới hơi khôi phục lại, hỏi: “Kim Long lão tổ, đây là Long Vực sao?”

Ngao Bất Phạ lắc đầu: “Không biết?”

“Sao ngươi lại không biết chứ?” Diệp Phàm khó hiểu nói.

Ngao Bất Phạ chớp chớp mắt: “Trong ký ức truyền thừa không có, không phải cái gì trong ký ức truyền thừa cũng có.”

Ngao Bất Phạ cau mày nói: “Hình như nơi này không có hơi thở của long tộc.”

“Vậy kỳ quái.” Bạch Dật Trần nói. Lấy trình độ coi trọng con nối dõi của Long tộc, không có khả năng để hậu nhân long tộc phi thăng đến một nơi xa lạ được.

-------------------------------