Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1152

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Bạch Dật Trần đến, Ngao Bất Phạ đang nằm rạp trên nền nhà của luyện khí lầu, long lân trên người trọc một khối, cả người trông có vẻ rất uể oải.

Nhìn thấy Bạch Dật Trần đi vào, Ngao Bất Phạ hơi vui sướиɠ nở một nụ cười với Bạch Dật Trần. “Dật Trần, ngươi đến rồi.”

Bạch Dật Trần nhìn Ngao Bất Phạ, chọc lên miệng vết thương trên người Ngao Bất Phạ một cái.

“Đau không?” Bạch Dật Trần xuống tay không nhẹ, Ngao Bất Phạ bị chọc nước mắt lưng tròng.

Ngao Bất Phạ gật đầu: “Đau.”

“Nếu đau, vì sao ngu như vậy?” Bạch Dật Trần bất đắc dĩ hỏi.

“Nhưng ngươi không chịu để ý đến ta! Ta không biết phải làm sao bây giờ?” Giống như là nói đến chuyện gì ủy khuất lắm, Kim Long khóc rống lên.

Bạch Dật Trần nhìn Kim Long, tức khắc có cảm giác như đang bắt nạt tiểu hài tử.

Bạch Dật Trần nhìn Ngao Bất Phạ, nắm chặt nắm tay: “Không phải ngươi đã nói, không thể dễ dàng đưa long huyết cho người khác hay sao, nếu để một ít tu sĩ luyện thành con rối thì làm sao bây giờ?”

Ngao Bất Phạ rầu rĩ nói: “Ở đây không có ai tu luyện loại đó.”

Bạch Dật Trần lạnh mặt: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”

“Ta nhìn chằm chằm hắn mà, ta biết hắn không có lén lút giấu làm của riêng cái gì, tuy rằng trông hắn có vẻ rất thèm thuồng, lân và huyết của ta đều là thứ tốt.” Ngao Bất Phạ nói.

Bạch Dật Trần thở dài, huyết cùng lân của Ngao Bất Phạ đương nhiên đều là thứ tốt, khi hai người bọn họ mới vừa đến tu chân giới, có một đống người đuổi theo muốn bắt Ngao Bất Phạ, lúc ấy tu vi của Ngao Bất Phạ không cao lắm, vì bất đắc dĩ, bọn họ phải chạy trốn khắp nơi.

Bạch Dật Trần thầm nghĩ: Đoạn thời gian ấy tuy rằng vất vả, nhưng tình cảm của hắn cùng Ngao Bất Phạ lại cực kỳ tốt.

“Ta xử lý miệng vết thương cho ngươi đi.” Bạch Dật Trần nói.

Ngao Bất Phạ hưng phấn nói: “Được!” Ngao Bất Phạ lập tức hóa thành hình người, trơn bóng nằm trên mặt đất.

Bạch Dật Trần vừa định thoá mạ Ngao Bất Phạ một trận, nhìn thấy trên đùi Ngao Bất Phạ máu thịt mơ hồ, lại không nói nên lời nữa.

Ngao Bất Phạ cẩn thận lấy đầu cọ cọ Bạch Dật Trần, nói: “Ta cùng mấy long nữ đó không có quan hệ gì.”

“Vậy ngươi còn bái đường với các nàng.” Bạch Dật Trần hỏi.

“Đó là chơi trò chơi mà, các nàng nói, ngươi chơi thắng có thưởng.”

Ngao Bất Phạ nói.

Bạch Dật Trần: “Cho nên, ngươi liền đi chơi với bọn họ……”

“Bọn họ rất nhiệt tình! Còn có khen thưởng nữa.” Ngao Bất Phạ nói.

Bạch Dật Trần nhìn miệng vết thương của Ngao Bất Phạ, nói: “Ngươi đừng mạo hiểm như vậy.” Bạch Dật Trần rất rõ ràng, nhiều năm qua Ngao Bất Phạ đắc tội không ít người, nếu như để người khác biết Ngao Bất Phạ bị thương, bọn họ rất có thể sẽ nổi lên một ít suy nghĩ không nên có.

Ngao Bất Phạ không thèm để ý nói: “Ta không sợ.”

Bạch Dật Trần cúi đầu, thì thào nói: “Ta sợ.”

-------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »