Chương 1146

Bạch Dật Trần nhìn trái cây, thần sắc phức tạp nói: “Đây là Hợp Kim Quả, ẩu tể của long tộc rất thích gặm thứ này nghiến răng, có thể tăng cường thể chất, là một trong những loại trái cây được long tộc yêu thích nhất.”

“Ta có thể ăn không?” Diệp Phàm hỏi.

Bạch Dật Trần gật đầu: “Có thể!”

Diệp Phàm cắn một miếng, vẻ mặt rối rắm nói: “Cứng quá!” Đây nào phải trái cây gì, căn bản chính là khối sắt mà!

Bạch Dật Trần gật đầu: “Đương nhiên, bởi vì là thứ mà ấu tể long tộc thích ăn mà! Thể chất của long tộc cho dù là ấu tể cũng mạnh hơn nhân tộc nhiều.”

Bạch Dật Trần cau mày, long tộc rất bảo hộ đồ ăn, bình thường long tộc sẽ không chia Hợp Kim Quả cho người khác, ngày trước khi hắn giận dỗi Ngao Bất Phạ, Ngao Bất Phạ thường xuyên dùng thứ này lấy lòng hắn, xa cách nhiều năm, Ngao Bất Phạ lại vẫn dùng chiêu này, hắn căn bản không thể ăn mà!

Diệp Phàm rối rắm cau mày, thầm nghĩ: Lão tổ thật là, biết rõ thứ này cứng cũng không nhắc nhở hắn một tiếng.

Bạch Vân Hi: “……” Hiện tại Kim Long tiền bối đang lấy đồ vật mà mình thích lấy lòng lão tổ sao? Nhưng hình như dùng sai cách rồi! Tình yêu vượt qua chủng tộc quả nhiên có rất nhiều mâu thuẫn!

Bạch Dật Trần nhìn Diệp Phàm, nói: “Cất đi đi, Hợp Kim Quả đối với long tộc mà nói là đồ vật rất quý trọng, long tộc thành niên cũng thích ăn, nhưng bởi vì số lượng không đủ, nên chỉ có thể cung cấp cho ấu tể, có thể luyện chế nó thành đan dược, tăng cường thể chất cho tu sĩ.”

Diệp Phàm lục tìm ký ức, phát hiện bên trong công pháp mà Thánh Đạo Thạch truyền thừa có ghi chép về thứ này, nhưng đồ vật mà hắn học từ Thánh Đạo Thạch quá nhiều, nhất thời không có nghĩ ra.

“Lão tổ, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Bạch Vân Hi hỏi.

“Đi tìm Huyền Băng Hàn Diễm.” Bạch Dật Trần nói.

Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Bạch Dật Trần: “Lão tổ, không phải Huyền Băng Hàn Diễm đã bị ngươi khế ước rồi sao?”

Bạch Dật Trần gật đầu: “Phải, nhưng vẫn còn một đóa tử hỏa nữa.”

“Tử hỏa? Vẫn còn một đóa tử hỏa khác sao?” Bạch Vân Hi kinh ngạc hỏi.

“Năm đó Huyền Băng Hàn Diễm tách ra hai đóa tử hỏa, một đóa tử hỏa sau khi tách ra sinh ra linh trí, cắt đứt liên hệ với chủ hỏa trốn đi, nhiều năm như vậy, chắc nó đã phát triển hơn không ít, có thể xem như một đóa dị hỏa hoàn chỉnh, ngươi có thể khế ước nó, như vậy một ngày nào đó cho dù ngươi có bị quên mất thì vẫn có thể dựa vào dị hỏa chịu đựng qua thể chất bùng nổ.” Bạch Dật Trần nhìn Diệp Phàm một cái nói.

Diệp Phàm phồng quai hàm lên.

Diệp Phàm thầm nghĩ: Lão tổ tông muốn tìm dị hỏa cho Vân Hi thì tìm dị hỏa cho Vân Hi mà, sao phải nói hắn giống như tra nam vậy chứ.

Màn đêm buông xuống.

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi ngủ ở phòng bên cạnh Bạch Dật Trần.

Diệp Phàm duỗi chân, lười biếng ngồi trên giường.

Bạch Vân Hi cởϊ áσ khoác, nhìn Diệp Phàm hỏi: “Có biết Kim Long ở đâu không?”

Bạch Vân Hi dùng linh hồn lực đảo qua một vòng vẫn không phát hiện ra thân ảnh của Kim Long, Bạch Vân Hi thầm cảm thấy, chắc là Kim Long đã che giấu hơi thở trốn ở chỗ nào rồi.

Diệp Phàm gật đầu: “Biết.”

“Ở chỗ nào?” Bạch Vân Hi hỏi.

“Hắn biến mình thành con thằn lằn trốn ở trên cửa sổ phòng lão tổ tông, không biết muốn làm gì, thật giống tên cuồng nhìn trộm!” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: “……” Có một người yêu long tộc tâm tính tiểu hài tử có vẻ cũng không tốt lắm!

“Hắn vẫn luôn đi theo chúng ta sao?” Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.” Diệp Phàm dán đến bên tai Bạch Vân Hi, nói: “Hắn chẳng những là tên cuồng rình coi, còn là tên cuồng theo dõi nữa, lão tổ nhất định cảm thấy áp lực lớn như núi.”

Bạch Vân Hi: “……”

---------------------------