Chương 1144

Đoàn người Bạch Dật Trần ngồi trong một gian tửu lâu.

Bạch Vân Hi ngồi ở đối diện Bạch Dật Trần, cảm giác được một tầm mắt nóng cháy đang nhìn phía bên này, cảm thấy rất là không được tự nhiên.

Bạch Vân Hi hơi liếc qua chỗ cửa sổ, nói: “Lão tổ, ngươi bỏ lại Kim Long tiền bối như vậy không sao chứ?” Lão tổ có thể phá trận mà ra ít nhiều cũng nhờ vào Kim Long.

Kim Long trốn ở cái cây bên cạnh tửu lâu, tùy tiện lộ ra một cái đuôi.

“Nhìn thấy hắn liền phiền lòng, không bỏ hắn lại không được!” Bạch Dật Trần thở dài.

Bạch Dật Trần nhắm mắt lại, chuyện cũ từng màn từng màn hiện lên trong lòng.

Năm đó, hắn lẻ loi một mình đi theo Kim Long tới tu chân giới, Kim Long chính là tất cả chỗ dựa của hắn, kết quả, Ngao Bất Phạ trong một lần ngoài ý muốn quên sạch hắn, còn đi với mấy long nữ của yêu long tộc.

Kim Long đã mấy ngàn tuổi, nhưng đối với long tộc mà nói, Kim Long thiên tuế vẫn chỉ là ấu tể, tâm trí chưa thành tục, bị người khác dỗ một chút liền choáng váng.

Tuy rằng Bạch Dật Trần biết không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên Kim Long, nhưng khúc mắc trong lòng không dễ giải như vậy.

“Lão tổ, mấy năm này Kim Long tiền bối vẫn đang tìm ngươi, rất vất vả!” Diệp Phàm không hợp với Kim Long lắm, nhưng một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sinh ra một chút đồng tình với Kim Long.

Bạch Dật Trần cúi đầu: “Ta biết.”

Trước lần này, Ngao Bất Phạ cũng đã tới Vân Hải băng Lâm, năm đó hắn cũng từng nghĩ đến chuyện đáp lại Ngao Bất Phạ, nhưng chưa đợi hắn nghĩ ra nên làm như thế nào, Ngao Bất Phạ đã vì không phát hiện ra manh mối gì mà rời đi.

“Đừng nhắc đến hắn nữa, nói chuyện của các ngươi đi, tình cảm của các ngươi không tệ!” Bạch Dật Trần nhìn Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, cười nói.

“Diệp Phàm rất chăm sóc ta.” Bạch Vân Hi nói.

“Các ngươi quen biết thế nào, làm sao đến được với nhau?” Bạch Dật Trần chống cằm hỏi.

Bạch Vân Hi thấy Bạch Dật Trần trông có vẻ rất có hứng thú, thầm nghĩ: Lão tổ tông còn rất bát quái mà!

“Vân Hi nhất kiến chung tình với ta, theo đuổi ta không bỏ, sau đó chúng ta liền ở bên nhau.” Diệp Phàm giành nói.

Bạch Vân Hi: “……”

“Thật sự?” Bạch Dật Trần hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.

Diệp Phàm ngượng ngùng cười nói: “Không phải, là ta theo đuổi Vân Hi.”

Bạch Dật Trần cười nhìn Bạch Vân Hi: “Ngươi có một đạo lữ rất dí dỏm, còn rất có năng lực!”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Diệp Phàm thật sự rất tốt.”

“Kỳ thật, đạo lữ của ngươi là người, như vậy đã rất tốt.” Bạch Dật Trần nói.

Bạch Vân Hi: “……”

Diệp Phàm nghe mặt mày hớn hở.

“Nhìn ra được, điều kiện của hắn rất không tệ.” Bạch Dật Trần nói: “Có lẽ, một ngày nào đó hắn sẽ quên mất ngươi, tìm một nữ nhân môn đăng hộ đối, có lẽ là trận pháp sư Thánh cấp, cũng có thể là đan sư Thánh cấp.”

Diệp Phàm đỏ mặt lên: “Lão tổ, ngươi đừng nói bậy! Ta sẽ không.”

Bạch Vân Hi cau mày, thầm nghĩ: Nếu thật sự giống như lời lão tổ nói, một ngày nào đó Diệp Phàm quên mất hắn, tìm một nữ nhân môn đăng hộ đối, không biết hắn có thể chịu được đả kích như vậy không, nếu gặp phải tình huống ấy, có lẽ đạo tâm của hắn sẽ hỏng mất cũng không chừng.

Suy bụng ta ra bụng người, hắn tựa hồ có thể hiểu được lão tổ.

Bạch Dật Trần cười nói: “Chắc ngươi sẽ không phải trải qua chuyện như vậy đâu, dù sao đạo lữ của ngươi là người.”

Bạch Vân Hi: “……”