Chương 1141

Ba tháng sau...

“Bắt đầu đi.” Hạ Vân Hồng nói.

Mười mấy trận pháp sư liên hợp lại, không ngừng công kích vết nứt của trận pháp.

Dưới sự công kích không ngừng nghỉ của mười mấy trận pháp sư, vết nứt liên tục mở rộng, một cỗ linh khí nồng đậm từ trong khe nứt phun ra.

Mọi người chưa kịp kinh ngạc cảm thán, một ngọn lửa trong suốt đột nhiên bay vọt ra.

Các tu sĩ đứng ở bên cạnh cái khe bị đánh bay ra ngoài.

Ngọn lửa lam sắc quay cuồng trên không trung.

“Mấy chục vạn năm, ta cuối cùng cũng ra rồi, cái đám lão già đó, ta muốn tìm bọn họ tính sổ, ha ha ha……”

Diệp Phàm nhìn hỏa linh giương nanh múa vuốt trên không trung, cau mày nói: “Đầu óc của hỏa linh đó có vẻ không được tốt cho lắm!”

Diệp Phàm thầm nghĩ: Các tiền bối từng phong ấn nó đã qua đời bao nhiêu năm rồi, nó còn muốn đi tìm bọn họ tính sổ, chẳng lẽ muốn xuống dưới địa phủ tính sổ sao?

Bạch Vân Hi: “……”

Hỏa linh kịch liệt quay cuồng, có vẻ là do đã bị nhốt quá lâu, hiện tại đang giãn thân thể.

“Đi xuống!” Kim Long đánh một trảo lên người hỏa linh, hỏa linh giống như một cái bánh rơi xuống đất.

Diệp Phàm nhìn ngọn lửa bẹp dí dưới mặt đất, thầm nghĩ: Đây là điển hình của đẹp trai không tới ba giây sao! Vất vả lắm mới chạy được ra ngoài, không nhanh thoát thân thì thôi đi, còn rảnh nói một đống lời vô nghĩa, không phải là tìm đánh sao?

Hỏa linh thẹn quá thành giận quang mang đại thịnh, bị Kim Long rống cho một cái, lại uể oải.

Mấy chục vạn năm trước, Huyền Băng Hàn Diễm hung hăng ngang ngược nhất thời, nhưng bị phong ấn nhiều năm, đã sớm không còn vinh quang như ngày xưa nữa.

Kim Long bởi vì chuyện Huyền Băng Hàn Diễm liên lụy đến Bạch Dật Trần bị phong ấn nhiều năm đã rất có oán niệm với Huyền Băng Hàn Diễm, liền đè nó dưới móng vuốt chà đạp tới chà đạp đi.

Huyền Băng Hàn Diễm vất vả chạy ra khỏi ma quật lại rơi vào trong tay Kim Long, tức khắc có cảm giác còn không bằng vẫn đang bị phong ấn.

“Ầm” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, băng sơn từng tấc từng tấc nứt ra, cái khe liên tục mở rộng, sau đó trận pháp vỡ vụn.

Băng Tủy có giá trị liên thành từ bên trong băng sơn chảy ra, băng quan bị một cỗ lực lượng nhìn không thấy ném lên giữa không trung.

Người ở bên trong băng quan mở bừng mắt, đôi mắt người nọ tựa sao trời, mặt như kiểu nguyệt, phong hoa tuyệt đại không nói nên lời.

Diện mạo của Bạch Vân Hi khá là tương tự với người trong băng quan, nhưng người nọ trông lại thanh lãnh hơn Bạch Vân Hi nhiều.

Hạ Vân Hồng nhìn người trên không trung, trong lòng vô cùng ngoài ý muốn.

Trước khi tới, Hạ Vân Hồng từng nghe nói chuyện Bạch Dật Trần bị nhốt trong băng sơn, nhưng vẫn luôn không tin, hiện tại nhìn thấy người thật, Hạ Vân Hồng vẫn chưa hồi thần lại.

“Không ngờ lại là ở chỗ này.” Hạ Vân Hồng thầm nghĩ: Bạch Dật Trần bị phong ấn ở nơi này nhiều năm như vậy, khó trách mọi người vẫn luôn không tìm thấy tung tích của hắn, nếu không phải Bạch Vân Hi dùng huyết mạch hồi tưởng suy tính ra vị trí của Bạch Dật Trần, có lẽ Bạch Dật Trần có ở lại nơi này thêm mấy trăm năm cũng không có ai phát hiện ra.

“Lão tổ tông.” Bạch Vân Hi thì thào nói.

Tuy rằng Bạch Vân Hi chưa từng gặp Bạch Dật Trần, nhưng hai người một mạch tương thừa, có thể gặp được Bạch Dật Trần ở thế giới này làm Bạch Vân Hi có cảm giác không cách nào nói được.

Kim Long vừa nhìn thấy Bạch Dật Trần liền ngây người, Huyền Băng Hàn Diễm tìm được cơ hội tức khắc bỏ chạy.

Kim Long kịp thời phản ứng lại, lập tức đóng cửa không gian, ngăn cản đường đi của Huyền Băng Hàn Diễm.