Chương 1120

Bốn người nhanh chóng rời đi, vốn dĩ Ân Hạo định để Ân Hiên đi theo nhóm hộ vệ, nhưng Ân Hiên nằng nặc đòi theo cùng.

Bởi vì trong nhóm hộ vệ có gian tế, bắt được một người, lại không thể xác định trong đó có còn gian tế hay không, Ân Hạo không yên tâm để Ân Hiên đi theo người khác, đành phải mang Ân Hiên đi theo bên mình.

Mấy người tìm một cái động băng bỏ trống, dừng lại nghỉ ngơi.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Diệp Phàm lười biếng nhìn Ân Hạo hỏi.

Ân Hạo hơi do dự một chút, hít sâu một hơi, hỏi: “Diệp đan sư, mục tiêu của ngài là Thiên Hỏa.”

Diệp Phàm gật đầu: “Có thể nói như vậy.” Lão tổ tông đang ở cùng dị hỏa, tìm được dị hỏa chính là tìm được lão tổ tông.

Ân Hiên khó hiểu nhìn Ân Hạo: “Đại ca, Thiên Hỏa không phải là lời đồn sao? Chẳng lẽ lại là thật?”

Ân Hạo nhíu mày nói: “Địa vị của ngươi không đủ, cho nên không biết.”

Nghe thấy Ân Hạo nói như vậy, Ân Hiên không khỏi hơi cảm thấy bực mình.

“Diệp đan sư, không phải ngài đã có Thiên Hỏa rồi sao? Sao còn tìm thêm nữa?” Ân Hiên buồn bực hỏi.

Diệp Phàm khoanh tay nói: “Thiên Hỏa ấy, tự nhiên là càng nhiều càng tốt rồi!”

Ân Hiên làm như có thật gật đầu: “Nói có đạo lý, Thiên Hỏa chính là thứ tốt! Nghe nói có hai Thánh Đan Sư lén lút tuyên bố treo thưởng tìm Thiên Hỏa, trận đấu của ngài cùng Hàn đan sư kí©h thí©ɧ bọn họ rồi.”

Ân Hạo bất mãn trừng Ân Hiên một cái, nói: “A Hiên, sao lại nói chuyện với tiền bối như vậy, không lớn không nhỏ.”

Ân Hạo thở dài, thầm nghĩ: Ân Hiên nguyên bản không biết thân phận của Diệp Phàm thì thôi đi, hiện tại biết Diệp Phàm là Thánh Đan Sư, lại vẫn còn coi Diệp Phàm là đồng đạo Kim Đan.

Ân Hiên bị Ân Hạo trách cứ một câu, tức khắc mặt lộ vẻ đáng thương.

“Không sao, kỳ thật ta không cần, nhưng Vân Hi vẫn chưa có.” Diệp Phàm nói.

Ân Hiên nhìn Bạch Vân Hi, chớp chớp mắt: “Thì ra là thế, Diệp đan sư đối xử với Bạch đạo hữu thật tốt.”

Diệp Phàm đắc ý gật đầu: “Đó là đương nhiên rồi, ta là đạo lữ tốt nhất, không giống đầu long nào đó làm mất đạo lữ kia.”

Ân Hạo “……”

Ân Hạo mắt thấy đề tài càng chạy càng xa, nghiêm túc nói: “Diệp đan sư, tin tưởng ngài đã nghe nói về lời đồn dị hỏa đóng băng thành trấn?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đó là sự thật, Thiên Hỏa bản tính không giống nhau, đóa Huyền Băng Hàn Diễm ấy hơi biến dị, hung hăng thành tính, năm đó Huyền Băng Hàn Diễm làm hại rất nhiều nơi, gϊếŧ chết rất nhiều bình dân bách tính.”

“Cuối cùng bất đắc dĩ, tu chân giới cử ra mười vị Hóa Thần đi vây công giệt trừ Huyền Băng Hàn Diễm, nhưng ngọn lửa ấy xảo trá đa đoan, nhiều cao thủ như vậy vẫn không làm gì được nó, cuối cùng tu chân giới trả giá bốn vị Hóa Thần, vây khốn Huyền Băng Hàn Diễm lại, những vị Hóa Thần còn lại bày một tòa đại trận phong tỏa Huyền Băng Hàn Diễm.” Ân Hạo nói.

Bạch Vân Hi khó hiểu: “Vì sao lại phong ấn Huyền Băng Hàn Diễm ở nơi này, Huyền Băng Hàn Diễm thuộc tính băng, phong tỏa ở nơi cực băng không phải có thể giúp nó nhanh chóng trưởng thành sao?”

Ân Hạo cười khổ: “Chẳng lẽ Bạch đạo hữu cảm thấy các vị tiền bối sẽ cố ý phong tỏa Huyền Băng Hàn Diễm ở nơi cực băng sao? Nơi này mấy chục vạn năm trước vốn là một sa mạc, vì hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm không ngừng tràn ra cho nên mới sinh thành nơi cực băng.”

Bạch Vân Hi: “……” Hắn đã nói mà, phong thủy ở nơi này hơi kỳ lạ.

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Ân Hạo, “Sao ngươi biết chuyện ấy?”

“Năm đó, vì phong ấn Huyền Băng Hàn Diễm, bốn vị tu sĩ Hóa Thần ngã xuống, sáu vị còn lại ước hẹn thay phiên nhau thủ vệ trận pháp, tránh để trận pháp bị phá hư, Huyền Băng Hàn Diễm lại ra làm hại tứ phương.”

“Ban đầu trận pháp này có sáu vị Hóa Thần và hậu nhân của họ bảo hộ, nhưng thời gian trôi qua, có mấy gia tộc đã xuống dốc, có mấy vị phi thăng, tới bây giờ, chỉ còn lại Ân gia chúng ta thủ hộ ở nơi này, gia chủ chính là người thủ hộ thế hệ này.” Ân Hạo nói.

Ân Hiên khó hiểu nhìn Ân Hạo: “Đại ca, sao ta hoàn toàn không biết gì về việc này thế!”

“Ngươi mới Kim Đan, còn chưa đủ tư cách biết.” Ân Hạo nói.

Ân Hiên: “……”