Chương 66

"Có a, đuổi thi khí ra là được rồi." Diệp Phàm quay sang nhìn Trương Văn Đào: "Đám thần côn Long Hổ Sơn các ngươi hẳn là cũng có biện pháp đi?"

Trương Văn Đào: "......" Long Hổ Sơn bọn họ mới không phải thần côn, Diệp Phàm nói cứ như Long Hổ Sơn bọn họ là bang phái chất chứa toán phần tử lừa dối vậy!

"Long Hổ Sơn chúng ta đúng là có biện pháp, nhưng nhân số quá nhiều, nhân thủ lại không đủ." Trương Văn Đào thở dài một hơi.

"Muốn ta ra tay hỗ trợ?" Diệp Phàm hỏi.

Trương Văn Đào gật đầu: "Đúng vậy."

"Ngươi tính toán trả cho ta bao nhiêu tiền a? Ngươi cũng biết đấy, hiện tại giá trị con người của ta là bất phàm, trước đó, người đến mời ta đều ra con số này." Diệp Phàm mở năm ngón tay ra.

Trương Văn Đào nửa đùa nửa thật hỏi: "Năm mươi nguyên sao?"

Diệp Phàm mắt trợn trắng: "Năm ngàn vạn!"

"Được!" Long Hổ Sơn gia lớn nghiệp lớn, có không ít phú thương nổi tiếng muốn mời người Long Hổ Sơn xem xét phong thuỷ, trảm yêu trừ ma, xong việc đương nhiên sẽ đưa thù lao không nhỏ.

"Một người năm ngàn vạn sao? Có mấy người hôn mê a? Đúng là sinh ý lớn!" Diệp Phàm vui mừng hớn hở mở to hai mắt.

Trương Văn Đào: "......"

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Diệp Phàm khẩu vị không nhỏ, chẳng lẽ tiểu tử này muốn đào rỗng của cải Long Hổ Sơn sao? Còn không sợ bị đánh!

"Trương đại sư, hắn nói giỡn." Bạch Vân Hi vội lên tiếng.

Diệp Phàm quay sang nhìn Bạch Vân Hi: "Nói giỡn? Ta không có a!"

Bạch Vân Hi lạnh lùng nhìn Diệp Phàm một cái, mắng: "Câm miệng, một người năm ngàn vạn, ngươi cũng không sợ no chết!"

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi ủy khuất nhìn Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi cười cười với Trương Văn Đào: "Trương đại sư, ngươi không cần nghe hắn nói bậy, ngươi cũng biết từ trước đến nay hắn nói chuyện đều không có qua suy nghĩ."

Trương Văn Đào cười cười: "Ta biết, ta biết."

"Ta nghe nói Long Hổ Sơn có một cứ điểm ở kinh đô, cứ điểm này chuyên môn thu thập các loại nguyên liệu kỳ quái, thật ra cũng không nhất định phải đưa tiền, Trương đại sư mang Diệp Phàm đi chọn vài món nguyên liệu là được rồi!" Bạch Vân Hi nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Trương Văn Đào: "......"

Xong rồi, xong rồi, Bạch tam thiếu bị tên ngốc Diệp Phàm này bắt cóc rồi! Đối với một ít tiền bối ở Long Hổ Sơn mà nói, tiền chỉ là thứ yếu, một ít nguyên liệu khó gặp mới thật là báu vật vô giá, bất quá, tiểu tử Diệp Phàm này không đơn giản, thừa dịp hắn còn chưa có hoàn toàn thành danh, lấy ra một ít nguyên liệu đổi quan hệ cũng là một chuyện tốt.

Diệp Phàm nghe vậy quay đầu nhìn Trương Văn Đào: "Vân Hi nói không sai, không lấy tiền cũng được, lấy chút nguyên liệu bù vào cũng có khả năng, bất quá, ngươi không cần lấy chút rác rưởi có lệ ta, bằng không, ta vẽ tấm Vận Đen Phù dán lên trên ót ngươi."

Trương Văn Đào: "......"

Bạch Vân Hi hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm vô tội cười nhìn lại.

Trương Văn Đào tò mò hỏi: "Vận Đen Phù là dạng phù gì? Nó có tác dụng như thế nào? Có gây nguy hiểm cho sinh mạng không?"

Bạch Vân Hi: "......"

"Vận Đen Phù sẽ không gây nguy hiểm cho sinh mạng, chỉ là ra cửa giẫm phải cứt chó, ăn cơm phải gián, nếu đi đánh cược, chỉ có thua không thể thắng......"

Trương Văn Đào nghe đến tấm tắc bảo lạ, "Phù này nghe qua không tồi!"

Bạch Vân Hi: "......"

--------------------------------------------