Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1118

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đi theo đoàn người Ân Hiên vào sâu bên trong Vân Hải Băng Lâm, Diệp Phàm nhìn thấy rất nhiều tòa băng sơn cao tận trời.

“Nơi này có nhiều băng sơn thật đấy, không biết hình thành thế nào.” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng là rất thần kỳ.”

Ân gia rất có kinh nghiệm trong việc thăm dò Vân Hải Băng Lâm, hai huynh đệ không hổ là địa đầu xà, bản đồ của bọn họ chi tiết hơn cái mà Bạch Vân Hi mua ở tửu quán nhiều, Ân gia còn có một con đường đặc thù, cả đường đi không gặp chút yêu thú nào, cũng không gặp phải gió lốc gì.

Chiều hôm buông xuống, mọi người lấy ra pháp bảo động phủ, chuẩn bị nghỉ ngơi bên trong Vân Hải Băng Lâm một đêm.

Diệp Phàm thả linh hồn lực ra, đảo khắp nơi một vòng.

Vân Hải Băng Lâm có hoàn cảnh đặc thù, phạm vi dò xét bằng linh hồn lực của Diệp Phàm chịu ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng bởi vì linh hồn lực của Diệp Phàm rất mạnh, vẫn phát hiện ra một đại trận bị ẩn dấu.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Thế nào?”

Diệp Phàm ngưng trọng nói: “Có một đại trận phong tỏa, là đại trận rất lớn, chắc cũng phải tới trình độ Thánh cấp, nhìn bộ dáng của trận pháp, hẳn đã phải tồn tại mấy chục vạn năm.”

“Xem ra lời đồn là thật rồi, trước kia thật sự từng có mấy tu sĩ Hóa Thần hợp lực phong ấn một đóa dị hỏa ở nơi này, nhưng vì sao trận pháp phong ấn dị hỏa lại phong ấn lão tổ chứ?” Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: “Theo lý mà nói, trận pháp không thể phong ấn lão tổ, nhưng lão tổ lại bị phong ấn, nói không chừng là vì trận pháp coi lão tổ thành Thiên Hỏa.”







Bạch Vân Hi khó hiểu: “Sao trận pháp lại coi một người thành Thiên Hỏa được?”

“Chỉ cần trên người lão tổ có hơi thở của Thiên hỏa là được, trận pháp cũng không có đầu óc gì.” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: “……”

Ân Hiên đi ra, thấy Diệp Phàm đang đứng trong băng tuyết, hoài nghi hỏi: “Phạn Dạ đạo hữu, ngươi không vào pháp bảo động phủ sao?”

Diệp Phàm nhàn nhạt lắc đầu: “Khó được một lần nhìn thấy phong cảnh băng tuyết như này, ta muốn thưởng thức thêm một chút.”

Ân Hiên gật đầu: “Thì ra là thế! Phạn đạo hữu thật nhàn nhã thoải mái!”

Ân Hiên thầm nghĩ: Đại ca nói đúng rồi, Phạn Dạ quả nhiên là ẩn giấu thực lực. Hắn bởi vì có pháp bảo phòng thân cho nên mới có thể chống đỡ được hàn khí, cho dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy rất lạnh, Phạn Dạ đứng trên nền tuyết, hơi thở lại không loạn chút nào, Ân Hiên nhìn Phạn Dạ, ẩn ẩn cảm thấy trên người người này có một cỗ khí thế không nói nên lời.

Ân Hiên run lập cập nói: “Hai vị từ từ thưởng thức, ta đi vào trước.”

Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Mau vào nghỉ ngơi đi, tiểu hài tử không nên đứng đón gió lâu quá, sẽ cảm lạnh.”

Ân Hiên vừa định đi vào động phủ, nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy, thiếu chút nữa lảo đảo ngã ra đất.

Bạch Vân Hi nhìn Ân Hiên rời đi, nói: “Fan não tàn của ngươi hình như đã nghi ngờ ngươi rồi.”

Diệp Phàm cau mày lại: “Tên ngu ngốc, người hắn nên phòng không phải ta.”

Bạch Vân Hi cười hỏi: “Ngươi phát hiện ra cái gì?”

Diệp Phàm bĩu môi: “Dọc theo đường đi vẫn luôn có người để lại dấu hiệu, chỉ đường cho người đi sau, không biết bọn họ muốn tìm cái gì, có thể sẽ rất đáng giá.”

Bạch Vân Hi nhíu mày: “Cứ từ từ đợi đi.”

Bạch Vân Hi híp mắt, tình huống của Ân gia khá đặc thù, người chủ chi rất ít, trưởng lão khách khanh gia nhập vào Ân gia lại rất nhiều, nếu như vị lão tổ Hóa Thần kia không cẩn thận chết, phó cường chủ nhược, địa vị của hai huynh đệ Ân gia sẽ trở nên rất xấu hổ.

Nghe nói người chủ chi của Ân gia không phải vẫn luôn ít như vậy, hình như là bởi vì ngoài ý muốn lục tục chết gần hết. Người chết nhiều, ngoài ý muốn liền không giống như là ngoài ý muốn.

-----------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »