Chương 1117

Vài ngày sau, trời quang mây tạnh.

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi ra khỏi phòng, vừa vặn gặp phải Ân Hạo cùng Ân Hiên.

Ân Hiên rất là tự nhiên đi về phía Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, nhiệt tình nói: “Hai vị muốn ra ngoài sao?”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Phải.”

“Nếu hai vị thật sự muốn đi bắt Băng Sư Dực Hổ, vậy chúng ta cùng đường rồi.” Ân Hiên vui sướиɠ nói.

Diệp Phàm tò mò hỏi: “Ngươi biết Băng Sư Dực Hổ ở đâu sao?”

Ân Hiên gật đầu: “Biết! Nơi chúng ta cần đến ở ngay gần chỗ đó.”

Bạch Vân Hi cười cười, “Nếu đã thế, vậy chúng ta kết bạn đi chung đi.”

Mấy ngày này, Bạch Vân Hi tìm hiểu được một chút tin tức, biết Ân Hiên cùng Ân Hạo sinh ra ở đại gia tộc Ân gia ở phụ cận nơi này, trong gia tộc có một vị lão tổ Hóa Thần đang bế quan, vị lão tổ Hóa Thần ấy sống rất lâu rồi, có vẻ sắp sống thọ và chết tại nhà.

Ân gia có thể xem như địa đầu xà ở Vân Hải Băng Lâm, thế lực rất lớn, nhưng bởi vì vị lão tổ Hóa Thần kia sắp hết thọ duyên, có rất nhiều thế lực đang như hổ rình mồi.

Ân Hạo nhíu mày, vừa định nói cái gì, Ân Hiên đã đáp ứng.

Ân Hạo cười khổ, đành phải nhận lời mời đi chung với Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi nhìn Ân Hạo một cái, thầm nghĩ: Ân Hạo rất thương yêu đệ đệ mà, mặc cho đệ đệ làm bừa.

Ân Hiên rất hay nói, dọc theo đường đi bị Bạch Vân Hi dụ ra không ít tin tức nội bộ.

“Vân Hải Băng Lâm có nhiều đan sư thật đấy!” Diệp Phàm hoang mang nói.

“Gần đây có không ít người tới.” Ân Hiên nhíu mày lại.

“Sao đột nhiên lại có nhiều đan sư tới đây như vậy?” Bạch Vân Hi khó hiểu hỏi.

Ân Hiên nhún vai: “Có một chút quan hệ với Diệp Phàm.”

Diệp Phàm nghe thấy Ân Hiên nói như vậy, trái tim nhảy lên, có quan hệ với hắn, hình như hắn chưa có làm cái gì đi, chẳng lẽ thân phận của hắn bại lộ rồi, không thể nào, hắn rất cẩn thận mà, nếu thân phận của hắn bại lộ, hắn phải cảm nhận được có người theo dõi mới đúng.

“Ừm, trong cuộc thi đan sư Thiên cấp lần trước, người đoạt quán quân chính là Diệp Phàm, á quân là Hàn Mộ Phi, cả hai người bọn họ đều có dị hỏa, vì thế có một lời đồn lưu truyền ra, nói là dị hỏa có thể đề cao sác xuất thành công khi luyện đan, chỉ cần có được dị hỏa là có thể đặt một bước chân vào cánh cổng trở thành đan sư Thánh cấp, Bách Vũ thua trận ấy không phải bởi vì đan thuật, mà là vì dị hỏa, có rất nhiều đan sư tin là thật, cho nên nổi lên phong trào tìm kiếm dị hỏa.” Ân Hiên cười giải thích.







Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Đúng là không thể hiểu được.”

Ân Hiên cười hỏi: “Các hạ không cảm thấy dị hỏa có tác dụng đó sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đương nhiên, dị hỏa ấy hả, chính là một ngọn lửa mà thôi.” Đan thuật không đủ, phẩm chất của dị hỏa có cao hơn nữa cũng vô dụng.

Trái tim của Bạch Vân Hi hơi treo lên, nói: “Mặc kệ dị hỏa có tác dụng ấy hay không, có nhiều đan sư tới đây tìm kiếm như vậy, chẳng lẽ ở nơi này có dị hỏa?”

“Là do một lời đồn mà thôi, nghe nói mấy chục vạn năm trước có một đóa Huyền Băng Hàn Diễm từng đóng băng mấy chục thành trì, đông lạnh chết tất cả sinh linh bên trong những thành trì ấy, lúc đó, có mấy vị lão tổ Hóa Thần cùng nhau liên thủ lại, chiến đấu một trận kịch liệt với dị hỏa, nhưng vẫn không thể tiêu diệt được Huyền Băng Hàn Diễm, cho nên chỉ có thể phong ấn nó lại.”

“Phong ấn ở Vân Hải Băng Lâm?” Diệp Phàm hỏi.

Ân Hiên gật đầu: “Phải, lời đồn nói như thế, nhưng chuyện đó không thể xảy ra được.”

Diệp Phàm tò mò hỏi: “Sao ngươi biết không thể?”

Ân Hiên hai tay chống lưng nói: “Ân gia chúng ta tọa trấn ở nơi này nhiều năm, nếu như có dị họa, không có khả năng không phát hiện ra được.”

Diệp Phàm: “……” Ân gia các ngươi có mắt như mù, tự nhiên không phát hiện ra được.











“Các ngươi tới nơi này làm gì thế?” Diệp Phàm hỏi.

Ân Hiên vừa định nói, bị một tu sĩ Nguyên Anh quát bảo ngưng lại.

Ân Hiên tò mò nhìn Diệp Phàm: “Ngươi thật sự tới tìm ấu tể của Băng Sư Dực Hổ sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”

“Không sợ chết?”

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, cái con hổ chết tiệt đó rất đáng giá!” Diệp Phàm nói.

Ân Hiên bĩu môi: “Ngươi đúng là muốn linh thạch không muốn mạng mà!”

Diệp Phàm chẳng hề để ý, thuận miệng bậy bạ nói: “Không có linh thạch ta còn muốn mạng làm cái gì?”

Ân Hiên nhìn Diệp Phàm, nói: “Ngươi vẫn nên thận trọng một chút đi, nếu như thật sự không có linh thạch, ta có thể cho ngươi mượn một chút.”

Diệp Phàm: “……”





Diệp Phàm nghe thấy tiếng cười bừa bãi của Ngao Tiểu No, một đạo truyền âm lọt vào trong tai Diệp Phàm, “Tên biếи ŧɦái lừa linh thạch của tiểu hài tử! Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ.”

Diệp Phàm: “……” Hắn không có lừa tiểu hài tử, là tên tiểu quỷ này bị mị lực nhân cách của hắn thuyết phục, nhất định muốn đưa linh thạch cho hắn, Ngao Tiểu No đúng là thứ không biết nhìn.

Diệp Phàm khinh thường nhìn Ân Hiên một cái: “Một Kim Đan như ngươi có thể có được bao nhiêu linh thạch chứ!”

Ân Hiên banh mặt nói: “Tuy rằng ta chỉ là Kim Đan, nhưng mà ta……”

“A Hiên……” Ân Hạo gọi Ân Hiên một tiếng, Ân Hiên nguyên bản còn đang ấp ủ đại chiêu lập tức héo.

Bạch Vân Hi nhìn Ân Hiên một cái, thầm nghĩ: Ân Hiên quá thành thật rồi, cũng không biết làm sao Ân gia bồi dưỡng ra được người như vậy.

-----------------------