Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1116

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Phàm lấy ra một giọt máu của Bạch Vân Hi, kích hoạt huyết mạch hồi tưởng.

Bạch Vân Hi nhắm hai mắt, linh hồn lại lần nữa tiến vào một nơi thần kỳ.

Băng sơn mà Bạch Vân Hi nhìn thấy lần này rõ ràng hơn lần trước nhiều, Bạch Vân Hi kinh nghi phát hiện, ở trên băng sơn có thứ gì đó giống phong ấn, nhìn huyền ảo vô cùng, chắc là đã tồn tại rất lâu rồi.

Nhìn thấy tòa băng sơn quen thuộc, Bạch Vân Hi lập tức bay vào trong đó.

Trước đó Bạch Vân Hi đã từng thấy băng quan của Bạch Dật Trần ở trong tòa băng sơn này, lần này vừa tiến vào băng sơn, Bạch Vân Hi liền nhìn thấy một đầu băng long, băng long cũng phát hiện ra hắn, rống giận lên với Bạch Vân Hi.

“Hỗn trướng!” Bạch Vân Hi nghe thấy thanh âm của Bạch Dật Trần.

Bạch Vân Hi mở bừng mắt, hộc ra một búng máu.

Diệp Phàm lo lắng ôm lấy Bạch Vân Hi, hỏi: “Làm sao vậy?” Lần huyết mạch hồi tưởng trước rất thuận lợi cơ mà, nhưng lần này hình như đã xảy ra chuyện gì đó, đang tiến hành được một nửa thì bị mạnh mẽ cắt đứt.

Bạch Vân Hi cau mày nói: “Bị một sinh linh kỳ quái ám toán, lão tổ bảo ta không cần lo lắng cho hắn, nhanh rời đi.”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Sinh linh kỳ quái? Sinh linh gì?”

Bạch Vân Hi suy tư một chút: “Hình như là hỏa linh của Thiên Hỏa.”

Diệp Phàm khó hiểu: “Lão tổ thu phục Thiên Hỏa?”

Bạch Vân Hi lắc đầu: “Không có.” Hình như lão tổ với Thiên Hỏa đang giằng co, lão tổ còn rơi xuống hạ phong.

-----------------------

Bên trong khách điếm.

Ân Hiên đứng trước cửa sổ, nhìn bão tuyết bên ngoài, không vui hỏi: “Đại ca, khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?”

“Chờ gió tuyết ngừng là có thể ra ngoài.” Ân Hạo nhìn gió tuyết ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp.

Ân Hiên ngồi xuống giường: “Đại ca, tu sĩ Kim Đan mà chúng ta gặp hôm nay lại muốn đi bắt Băng Sư Dực Hổ, lá gan của hắn lớn thật đấy.”

“Ngươi rất có chủ đề chung với hắn mà!” Ân Hạo nhìn Ân Hiên một cái.







Ân Hiên gật đầu: “Hắn không sợ ta, hạ nhân trong nhà gặp phải ta đều bó tay bó chân, hắn lại không sợ ta chút nào.”

Ân Hạo thầm thở dài, khi Ân Hiên còn nhỏ từng có một thị nữ làm bạn chơi, Ân Hiên đối xử với thị nữ kia rất tốt, nhưng nàng vẫn phản bội Ân Hiên, hạ độc cho Ân Hiên, cũng may là sớm phát hiện ra, Ân Hiên mới được cứu lại.

Nhưng sau lần đó, gia tộc chọn lựa người cho Ân Hiên cẩn thận hơn rất nhiều, Ân Hiên lớn tới tuổi này vẫn không có được mấy người bạn chơi.

“Hai người đó không đơn giản, ngươi cẩn thận một chút cho thỏa đáng.” Ân Hạo nói.

Ân Hiên lại không cho là đúng: “Không đơn giản sao? Chỗ nào không đơn giản, ta thấy bọn họ không có gì đặc biệt mà!”

Ân Hạo lắc đầu: “Không thể nói được, tu sĩ Kim Đan đó mang tới cho ta cảm giác rất nguy hiểm……”

-----------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »