Chương 1112

Kim Long nổi giận đùng đùng bay trên Tinh Châu, rống giận một tiếng tuyên thệ mình đã đến.

Kim Long vừa đến, các thế lực lớn ở Tinh Châu sôi nổi đóng cửa lại, sợ bị vạ lây cá trong chậu.

Kim Long nhìn đường phố trống không, hấp tấp đuổi tới thương lâu của yêu long tộc.

Thương lâu của yêu long tộc cũng đóng chặt cửa lớn, Kim Long trực tiếp đánh vỡ, xông vào bên trong, đám tiểu yêu bên trong thương lâu bị dọa im như ve sầu mùa đông.

Các yêu long tộc cao cấp căng da đầu cung cung kính kính mời Kim Long đến đại sảnh tiếp khách.

“Kim Long đại nhân, ngài trở lại rồi!” Một đầu Tử Long cung kính nói.

Kim Long không vui: “Ừm, ta đã đi tìm tỉ mỉ ở Cửu Tuyệt Băng Trì rồi, khẳng định không có, hai cái con thỏ nhỏ chết bầm kia dám lừa gạt ta!



Tử Long khó hiểu: “Kim Long đại nhân, là Bạch Vân Hi nói cho ngài Bạch đạo hữu ở Cửu Tuyệt Băng Trì sao?”

“Không có.”

Kim Long lấy ra một bức vẽ, nói: “Đây là thứ Diệp Phàm vẽ, nó chính là Băng Sư Thú, Diệp Phàm mới vừa đến Trung Đại Lục, căn bản không biết loại yêu thú này, hắn có thể vẽ ra được, nhất định là Bạch Vân Hi khi huyết mạch hồi tưởng nhìn thấy, truyền cho hắn xem.”

Tử Long nhận lấy bức vẽ trong tay Kim Long, thầm nghĩ: Cái bức vẽ này chỗ nào giống Băng Sư Thú, căn bản chính là quỷ vẽ bùa mà! Thật sự không khác gì tiểu hài tử nhân tộc vẽ, Diệp Phàm chính là Thánh Đan Sư đó, họa kỹ của Thánh Đan Sư chẳng lẽ là như thế này sao?

“Diệp Phàm nói đây là Băng Sư Thú?” Tử Long hỏi.

Kim Long lắc đầu: “Hắn giấu đầu lòi đuôi, nói hắn tùy tiện vẽ, hắn muốn giấu nào có gạt được ta, ta biết hắn nhất định là vẽ Băng Sư Thú, tiểu tử thối, dám gạt ta!”

Mấy đầu yêu long hai mặt nhìn nhau, trong lòng có chung một suy nghĩ, Kim Long nhất định là nhớ thương Bạch Dật Trần đến tẩu hỏa nhập ma rồi, cho nên mới suy nghĩ lung tung, cái bức vẽ này thật sự là quỷ vẽ bùa.

“Tên tiểu bạch kiểm đó đi đâu rồi?” Kim Long hùng hổ hỏi.

Một đầu Bạch Long yếu ớt đáp: “Kim Long đại nhân, Diệp Phàm là Thánh Đan Sư! Hắn có thể luyện chế ra đan dược Thánh cấp.” Gọi một Thánh Đan Sư là tiểu bạch kiểm có vẻ không tốt lắm.

Kim Long không vui: “Thánh Đan Sư thì thế nào?”











Tin tức Diệp Phàm là đan sư Thánh cấp sớm đã truyền đi khắp ngũ hồ tứ hải, Kim Long từ Cửu Tuyệt Băng Trì về đây vẫn luôn nghe người khác khen ngợi Diệp Phàm lợi hại bao nhiêu, xứng đôi với Bạch Vân Hi bao nhiêu, nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi có đôi có cặp, hắn lại cô đơn một mình, trong lòng Kim Long rất là hụt hẫng.

“Ăn đan dược thăng cấp là sẽ dễ hỏng căn cơ, muốn có sức mạnh vẫn phải dựa vào nỗ lực của chính bản thân mình.” Kim Long nghĩa chính từ nghiêm nói.

Tử Long thầm nghĩ: Kim Long huyết mạch tinh thuần, thiên phú dị bẩm, cho nên khinh thường dựa vào đan dược, nhưng hiện tại đa số yêu long tộc thiên phú đều rất bình thường, nếu như không dựa vào đan dược muốn bước lên cảnh giới Hóa Thần là hoàn toàn không thể.

Kim Long không vui ném đuôi: “Trong các ngươi ai biết hai tên đó đi đâu rồi không?”

Một đầu Thanh Long nơm nớp lo sợ nói: “Lúc trước chúng ta vẫn luôn phái người trông chừng bọn họ, nhưng Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi vừa rời khỏi Tiên Đan Môn không lâu liền mất tung tích.”

Kim Long không vui hỏi: “Mất tung tích là có ý gì?”

Thanh Long thật cẩn thận đáp: “Hai người bọn họ rất trơn trượt, dọc theo đường đi thay đổi dung mạo mấy lần, người của chúng ta liền mất dấu.”

Kim Long tức giận gào lên: “Ngươi tìm người vô dụng thật đấy, có hai kẻ nhân loại thôi cũng có thể mất dấu được.”

Thanh Long: “……” Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đều là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực không yếu, người của hắn mất dấu là chuyện rất bình thường.

“Kim Long tiền bối, không phải bên trong Kim Long Lệnh có trận pháp định vị sao?” Một đầu Huyền Long hỏi.

Kim Long không vui nói: “Lệnh bài bị hai tên hỗn trướng đó ẩn đi rồi, không cảm giác được, nhất định là hai tên đó cố ý, thứ hỗn trướng, lần sau gặp lại xem ta có hung hăng đánh cho bọn họ một trận không.”

Các yêu long ở đây đều đã từng bị Kim Long đánh, nghe thấy Kim Long nói muốn đánh người, cả đám im như ve sầu mùa đông.

Kim Long buồn bực ném đuôi một hồi mới dần bình tĩnh lại.

Kim Long bực dọc nói: “Các ngươi nói tên tiểu bạch kiểm đó là Thánh Đan Sư?”

Một đầu Xích Long gật đầu: “Đúng vậy, lần trước hắn đoạt giải quán quân cuộc thi đan sư Thiên cấp, hình như đạt được một kiện bảo vật, không biết là thứ gì?”

Kim Long gãi gãi ngứa: “Tiểu bạch kiểm mà vãn bối của Dật Trần tìm cũng không tới nỗi nào, mà vẫn không sánh bằng ta……”

“Đương nhiên không sánh bằng ngài rồi.”

“Hắn cũng chỉ biết luyện mấy cái viên, không có gì ghê gớm.”

“Một móng vuốt của Kim Long đại nhân ngài là có thể đánh chết tên tiểu bạch kiểm đó.”

Mọi người vây quanh Kim Long lấy lòng, cuối cùng cũng dỗ được Kim Long rời đi.

----------------------