Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1085

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ngươi vẽ không ít nha!” Diệp Phàm đi đến bên cạnh Bạch Vân Hi nói.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy! Tiến độ vẫn có hơi chậm.”

“Đừng sợ, để ta tới hỗ trợ!” Diệp Phàm thoả thuê mãn nguyện vén tay áo lên, hai mắt tỏa sáng nói.

Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng tự tin tràn đầy của Diệp Phàm, hơi run run khóe miệng.

“Được rồi, truyền đoạn hình ảnh ấy cho ta đi.” Diệp Phàm nói.

Tuy rằng Bạch Vân Hi không cảm thấy họa kỹ của Diệp Phàm có thể giúp được cái gì, nhưng cũng không có cự tuyệt Diệp Phàm trợ giúp.

Sau khi tiếp nhận đoạn hình ảnh Bạch Vân Hi truyền qua, Diệp Phàm tự tin gật đầu: “Ta đại khái hiểu rõ rồi.”

Bạch Vân Hi: “……”

“Bạch tổ tông ở một nơi lạnh chết người!” Diệp Phàm tự tin nói.

Bạch Vân Hi: “……” Cái đó không phải vô nghĩa sao?

Diệp Phàm vén tay áo lên: “Nhìn ta.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hơi lắc đầu, bị Diệp Phàm làm ầm ĩ một phen, trong lòng Bạch Vân Hi hơn yên ổn lại.

Lý Canh mang một nồi cháo to tới toà nhà hình tháp của Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.

Tòa nhà hình tháp nơi Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi cư trú là nơi có linh khí nồng đậm nhất Tinh Châu, người cư trú bên trong đều là cao thủ Nguyên Anh, quản thúc rất nghiêm ngặt, người ra vào nơi này đều phải có bằng chứng, công tác ở tòa nhà hình tháp là công việc béo bở ở trong mắt rất nhiều tu sĩ Kim Đan.

Diệp Phàm cho Lý Canh một khối lệnh bài thông hành, Lý Canh có thể tự do ra vào tòa nhà hình tháp.

Trình độ bát quái ở tu chân giới hoàn toàn không kém hơn người thường chút nào, rất nhanh, một ít linh trù sư có quan hệ với Lý Canh đều đã biết Lý Canh cá mặn xoay người, tuy rằng sớm bị loại khỏi cuộc thi linh trù sư, nhưng món ăn của hắn lại được một tu sĩ Nguyên Anh thưởng thức, từ nay bình bộ thanh vân!

Đoạn thời gian này, có rất nhiều tu sĩ ném cành ôliu cho Lý Canh.

Diệp Phàm múc một thìa cháo, nếm thử hương vị. “Ừm, không ngờ ngươi còn có thể làm ra hương vị này.”

Bạch Vân Hi rất thích ăn sầu riêng, một lần ăn liền nửa nồi, “Hương vị thật sự không tệ.”

Lý Canh trở thành đầu bếp chuyên chúc cho Diệp Phàm, hỗ trợ chế tác các loại đồ ăn.

Dưới sự chỉ điểm của Diệp Phàm, Lý Canh làm ra cháo hương vị “khoai lát”.

Diệp Phàm là đan sư Thiên cấp, trong nhẫn không gian tồn trữ rất nhiều đan dược Linh cấp, có đôi khi tùy tiện cho Lý Canh mấy viên đủ để hắn kiếm lời không ít.

Hương vị sầu riêng người thích cảm thấy rất thơm, người không thích lại cảm thấy thối, ở tu chân giới, người có thể tiếp nhận hương vị này cũng không có nhiều.

Sau khi Lý Canh được Diệp Phàm coi trọng, tự nhiên có rất nhiều tu sĩ khác hỏi thăm hắn làm sao lọt được vào mắt xanh của Diệp Phàm, chuyện Diệp Phàm nhặt Lý Canh ở cuộc thi đấu linh trù sư không phải bí mật, rất nhanh mọi người liền biết, Lý Canh bằng một nồi cháo hương vị cổ quái mà được Diệp Phàm coi trọng.

Nhất thời, có không ít tu sĩ lén lút đi nghiên cứu “cháo thối” của Lý Canh.

Hiện trường thi đấu có lưu ảnh thạch, mọi người vừa xem liền biết, cho nên rất nhanh liền có người thứ hai, thứ ba,…… làm ra cháo sầu riêng.

Có không ít linh trù sư đi nghiên cứu cháo sầu riêng, mong lọt vào mắt xanh của Diệp Phàm, cũng có không ít tu sĩ nổi lên lòng tò mò với loại cháo được tu sĩ Nguyên Anh yêu thích, người dùng thử nhiều, thật sự phát hiện ra một số người thích cháo vị sầu riêng, nhất thời, cháo vị sầu riêng bắt đầu thịnh hành lên.

Người nấu cháo vị sầu riêng nhiều, khắp Tinh Châu liền nồng nặc mùi sầu riêng, cỗ hương vị này đối với người thích là phúc âm, đối với người không thích mà nói chính là tai họa ngập đầu.

Kim Long ngửi ngửi một cái nồi, đầu thiếu chút nữa thì dúi vào trong nồi cháo.

“Hương vị thật không tệ!”

Một đầu Tử Long cố nén lại xúc động muốn che mũi, cung cung kính kính nói với Kim Long: “Tiền bối thích thì tốt rồi.”

Kim Long há miệng liếʍ một cái, cả nồi cháo đều không còn.

Ngao Bất Phạ ăn uống no đủ, nhìn về phía Tử Long: “Hai con dê hai chân kia đang làm gì?”

Tử Long cung cung kính kính đáp: “Bạch Vân Hi tìm một đống lớn bản đồ về xem, đều là bản đồ về nơi cực băng.”

Ngao Bất Phạ cau mày: “Chẳng lẽ là ở nơi cực băng?”

Bạch Dật Trần sở hữu thân thể Thiên Âm Băng Tủy, ở lại nơi cực băng tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn.

Năm đó, sau khi Bạch Dật Trần mất tích, các nơi cực băng ở Trung Đại Lục đã bị Ngao Bất Phạ tìm hết, nhưng không có thu hoạch gì.

Không chỉ Ngao Bất Phạ, yêu long tộc cũng coi các nơi cực băng thành trọng điểm tìm kiếm, nhưng tới nay mà nói, vẫn chưa có manh mối gì.

Tử Long do dự một chút, ấp úng nói: “Tiểu yêu bên kia truyền tin nói, Bạch Vân Hi không phải đang tìm kiếm Bạch Dật Trần, mà là muốn tìm một nơi thích hợp để tu luyện.”

Ngao Bất Phạ nghe thấy lời này, căm phẫn lắc đuôi, mặt đất tức khắc nứt ra một khe rãnh.

“Thật sự không phải đi tìm Dật Trần sao? Hắn nhất định là muốn đi tìm Dật Trần, lại không muốn để ta biết.” Kim Long căm giận nói.

Tử Long khó hiểu: “Vì sao hắn lại không muốn để ngài biết?” Nếu Bạch Vân Hi biết Bạch Dật Trần đang ở đâu, nói cho Kim Long, có thể nhận được một vạn khối linh thạch cực phẩm.

“Cái đó còn cần phải nói sao? Lúc trước ta coi đạo lữ của vãn bối Dật Trần thành gian phu, nhất định là tên tiểu bạch kiểm đó ghi hận ta, hắn dạy hư vãn bối của Dật Trần.” Ngao Bất Phạ nghiến răng nghiến lợi nói.

Tử Long: “……”

------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »