Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 1069

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vân Hi, ngươi có cảm thấy tu sĩ trên con thuyền này tu vi không cao, nhưng một đám lại mặc hoa hòe lòe loẹt không?” Diệp Phàm hỏi.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Ta nghe nói một số nơi ở Trung Đại Lục đang cạnh tranh, mặc kém dễ bị người khác xem thường, cho nên mọi người đều ăn mặc hoa hòe lòe loẹt.”

Bạch Vân Hi nguyên bản vì điệu thấp mà chọn quần áo tương đối đơn giản, nhưng có đôi khi điệu thấp quá lại dẫn tới thị phi.

“Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên nhập gia tùy tục cho thỏa đáng, ngươi xem bộ này thế nào?” Diệp Phàm lấy ra một bộ quần áo kim quang lấp lánh hỏi.

Bộ quần áo này của Diệp Phàm thủ công tinh tế, dùng tơ tằm lực phòng ngự cao dệt thành, trên quần áo còn được điểm rất nhiều sequins sắc thái sặc sỡ, thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.

“Ngươi khi nào thì thích phong cách này?” Bạch Vân Hi khó hiểu hỏi.

“Ta vẫn luôn thích như vậy mà, nhưng ngươi nói ta mặc không đẹp!” Diệp Phàm buồn bực nói.

Bạch Vân Hi: “……”

Diệp Phàm khó chịu cau mày: “Ta nghe thấy có mấy tu sĩ nói trong nhà ăn có một tu sĩ ăn mặc keo kiệt, tướng ăn rất xấu, còn luôn ăn đồ ăn của tiểu hài tử, giống như chưa cai sữa vậy, ban đầu ta còn đang suy nghĩ bọn họ nói ai, sau đó mới phản ứng lại, cái đám đó đang nói đến ta.”

Bạch Vân Hi: “……”

Diệp Phàm có thể phản ứng lại đã xem như không tệ rồi.

“Bọn họ có mắt không tròng, ngươi đừng để ở trong lòng, trên đời này người tuệ nhãn thức châu rất ít.” Bạch Vân Hi an ủi.

“Nếu ở Bích Vân Tông có ai dám nói ta như vậy, ta liền một quạt đánh bay hắn.” Diệp Phàm lấy ra Phượng Linh Phiến nói.

Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm làm việc không kiêng nể gì, ở Bích Vân Tông thật sự không có ai dám nghị luận Diệp Phàm.

“Nếu như ngươi thích, vậy thì mặc cái này đi.” Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm cảm thấy mỹ mãn: “Được!”

Lâu thuyền đi được nửa tháng, sau đó giống như là đυ.ng phải cái gì, dừng lại.

Lâu thuyền vốn dĩ đang đi với tốc độ cao, đột nhiên dừng lại tạo thành chấn động rất lớn.

Diệp Phàm nguyên bản đang nằm ở trên giường, dưới sự va chạm lăn xuống dưới sàn.

Lâu thuyền tức khắc rộn ràng nhốn nháo lên, Diệp Phàm nhíu mày nói: “Hình như đã xảy ra chuyện.”

Bạch Vân Hi híp mắt: “Chắc vậy.”

Lâu thuyền dừng lại, các tu sĩ trên thuyền hỗn loạn cả lên, mấy tu sĩ phụ trách đang nỗ lực duy trì trật tự.

Diệp Phàm mở cửa ra, vừa lúc nhìn thấy một nữ tu mặc chế phục của lâu thuyền, bèn hỏi, “Đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nữ tu cười nói: “Xảy ra một chút chuyện, nhưng trưởng lão của chúng ta đã đi trao đổi rồi, sẽ không ảnh hưởng đến hành trình kế tiếp.”

Nữ tu cười khá là miễn cưỡng, lộ trình của Thiên Độ Thuyền Hành được cố định sẵn, mấy thế lực ven đường đều đã thương lượng xong, ven biển này nguyên bản thuộc về Hắc Phong Giác, nhưng một tháng trước cỗ thế lực ấy đã bị người khác tiêu diệt, thay đổi một vị chủ nhân mới.

Địa bàn đổi chủ, chuẩn bị trước kia tự nhiên là ném đá trên sông.

Linh hồn lực của Diệp Phàm ra ngoài đảo một vòng, trầm tư suy nghĩ.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Thế nào?”

“Nguyên Anh trên lâu thuyền lui một bước, hai bên bàn bạc xong rồi.”

Bạch Vân Hi: “……”

Truyền âm khí trên thuyền vang lên, triệu tập tất cả các hành khách ra ngoài tập hợp.

Khi Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đi đến boong tàu, trên boong đã tụ tập rất nhiều tu sĩ, mọi người đều thần sắc hoảng loạn.

Một tu sĩ Nguyên Anh râu rậm phiêu phù trên không trung, ánh mắt tham lam đảo qua từng người một.
« Chương TrướcChương Tiếp »