Chương 1052

Bốn tháng sau, mấy người lại đào ra một viên tiên tinh, lần này Diệp Phàm trước thời gian bố trí phòng hộ cẩn thận, không nháo ra động tĩnh quá lớn gì.

Diệp Phàm đá một chân lên vách đá, mấy viên linh thạch thượng phẩm lộ đầu ra.

Diệp Phàm không vui nói: “Ra hai khối tiên tinh, kế tiếp lại là hàng rẻ tiền này, thật sự làm người ta không có chút hứng thú nào.”

Bạch Vân Hi trợn trắng mắt: “Nhẫn nại một chút đi, ở bên ngoài linh thạch thượng phẩm cũng rất được chào đón.”

Diệp Phàm nhàm chán ném ném linh thạch trong tay, “Nếu như chúng nó đều là tiên tinh thì tốt rồi, vậy để ta ở lại đây đào quặng một ngàn năm ta cũng nguyện ý.”

Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Nếu như tất cả đều là tiên tinh, có tu sĩ nào lại không nguyện ý đào một ngàn năm đâu, Diệp Phàm mơ cũng đẹp quá.

“Ngươi đang mộng tưởng hão huyền cái gì đấy?” Bạch Vân Hi tức giận nói.

“Ta tùy tiện nghĩ một chút mà.” Diệp Phàm cau mày lại, buồn bực nói: “Vì sao đại ca có thể ra ngoài chơi, ta lại phải ở đây đào quặng!”

Bạch Vân Hi trợn trắng mắt: “Đại ca không có ra ngoài chơi, đại ca là đi bảo hộ đại tẩu.”

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng: “Lấy việc công làm chuyện tư, hắn nhất định là ra ngoài săn thú.”

Bạch Vân Hi: “……”

Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm, nói: “Nhị ca, nhanh đào đi, ngươi chính là người phải nuôi gia đình, ngươi lười nhác như vậy, tới Trung Đại Lục gặp được lão tổ tông kia của nhị tẩu thì làm sao bây giờ, người ta rất có khả năng là tu sĩ Hóa Thần, đến lúc đó, nói không chừng ngươi còn phải tặng cho người ta một phần sính lễ!”

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: “Đúng vậy! Ta phải nỗ lực kiếm linh thạch, tương lai gặp lão tổ của Vân Hi, ta phải nói cho hắn biết, ta có tiền!”

Diệp Cẩm Văn: “……”

Ý chí chiến đấu của Diệp Phàm hoàn toàn được kích phát, hiệu suất tăng mạnh!

Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm thầm nghĩ: Nhị ca thật sự là tiềm lực vô hạn! Thì ra chỉ cần kí©h thí©ɧ một chút như vậy là được rồi, biết thế, hắn nên nói sớm một chút.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm nỗ lực đào quặng, không khỏi nhớ tới bộ dáng Diệp Phàm năm đó liều mạng vì kiếm 10 tỷ, chuyện xưa như mây khói, có lẽ người nhà của hắn đã qua đời, mà hắn chỉ có thể nỗ lực tiến tới ở thế giới này.

---------------------

Lê Dục kinh hoàng trở về nơi dừng chân.

Lê Dĩnh nhìn Lê Dục, hỏi: “Ngươi không phải ra ngoài tìm linh thảo sao, sao lại trở về sớm như vậy?”

Lê Dục sắc mặt khó coi nói: “Ta gặp phải người kia.”

Lê Dĩnh: “Ai?”

“Chính là kiếm tu tới từ Bích Vân Tông kia.” Lê Dục nói.

“Ca ca Diệp Phàm sao? Hắn không tìm ngươi đánh một trận?” Lê Dĩnh hỏi.

Lê Dục lắc đầu: “Không có.”

“Vậy ngươi may mắn, tu sĩ Nam Đại Lục nói hắn hiếu chiến thành tính, có người nhìn thấy hắn thường xuyên đi khiêu chiến một lão hổ Hóa Thần bên trong bí cảnh này, cuối cùng còn bức cho lão hổ kia phải dọn nhà ra đi.” Lê Dĩnh vừa buồn cười lại vừa kiêng kị nói.

Lê Dục cười khổ: “Hắn ngay cả yêu thú Hóa Thần cũng dám chọc, đại khái là chướng mắt ta tu vi thấp kém đi.”

Lê Dĩnh nhìn lê Dục, thầm nghĩ: Mấy chục năm này Lê Dục thay đổi không ít, đổi thành trước đây, Lê Dục tuyệt đối không nói ra được lời như vậy.

“Ta nhìn thấy Phượng Linh Phiến của ngươi.” Lê Dục nói.

Trái tim Lê Dĩnh hơi nâng lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục thần sắc, “Ở trên tay của kiếm tu kia?” Phượng Linh Phiến là pháp khí Lê Dĩnh trân ái nhất, cho dù lấy thủ đoạn của Lê Phong, muốn lấy ra được một kiện pháp khí như vậy cũng rất không dễ dàng, Lê Dĩnh tự nhiên là không có khả năng không thèm để ý.

Lê Dục lắc đầu: “Không phải, là ở trên tay đạo lữ của hắn.”

Lê Dĩnh cau mày lại: “Ở trên tay đạo lữ của hắn, vậy cũng xem như là ở trên tay hắn.”

Rơi vào tay của kiếm tu kia, hơn phân nửa là không lấy lại được.

“Đạo lữ của kiếm tu kia là luyện khí sư, bọn họ hình như là muốn lần nữa tế luyện Phượng Linh Phiến.” Lê Dục nói.

Lê Dĩnh khá là ngoài ý muốn: “Lần nữa tế luyện Phượng Linh Phiến khó khăn không nhỏ!”

Lê Dĩnh cau mày, tài luyện luyện chế Phượng Linh Phiến cực kỳ trân quý, đám người kia cư nhiên muốn lần nữa tế luyện Phượng Linh Phiến, nếu như làm không tốt, chẳng nhưng không thể tăng lên uy lực của Phượng Linh Phiến, còn dễ xảy ra vấn đề.

Lê Dục gật gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng nếu bọn họ dám động thủ, đại khái là có chút nắm chắc đi.”

-------------------------