Chương 1071

Bạch Vân Hi vung tay lên, một thanh bảo kiếm hàn khí ngút trời chém xuống, kiếm quang lạnh thấu xương khiến người nhìn lóa mắt, bảo kiếm gào thét đâm xuyên qua l*иg ngực của tu sĩ râu rậm, một tiểu Nguyên Anh từ đỉnh đầu của râu rậm nhảy ra, “Ngăn hắn lại!” Bạch Vân Hi lạnh giọng quát.

Diệp Phàm đã sớm muốn hỗ trợ, nhưng thấy Bạch Vân Hi ra tay sấm rền gió cuốn liền ngây ngẩn cả người.

Giờ phút này nghe thấy Bạch Vân Hi thúc giục, Diệp Phàm mới phục hồi tinh thần lại.

Diệp Phàm tung ra một tấm Cấm Không Phù, phong tỏa hư không lại.

Nguyên Anh bị Cấm Không Phù hạn chế, không thể độn ly, Diệp Phàm lấy ra Phượng Linh Phiến nhẹ nhàng vung lên, Nguyên Anh nọ tức khắc bị ngọn lửa vây quay, đốt thành tro tàn.

Dư Lương Thừa nhìn hải tặc râu rậm nháy mắt đã bị đốt thành tro tàn, trong lòng ra mồ hôi lạnh.

Hải tặc râu rậm tên Chu Hạn, lang thang khắp các hải vực, tính tình tàn nhẫn, làm người trơn trượt, tuy rằng Dư Lương Thừa cũng là Nguyên Anh, nhưng thực lực kém xa đối phương, cho nên mới lựa chọn cùng đối phương hòa đàm.

Dư Lương Thừa không ngờ rằng trên lâu thuyền ngoại trừ hắn còn có hai tu sĩ Nguyên Anh nữa.

Càng không ngờ rằng hai tu sĩ Nguyên Anh kia vốn dĩ không dự định ra mặt, Chu Hạn lại cố tình coi trọng vòng tay của đối phương.

Dư Lương Thừa thầm nghĩ, lấy trình độ coi trọng của Bạch Vân Hi đối với vòng tay liền biết đó không phải là vật phàm, chỉ có điều cái vòng kia thoạt nhìn không có gì đặc biệt, cũng không biết Chu Hạn làm sao nhìn ra được nó là thứ tốt, ánh mắt tốt vốn dĩ không phải chuyện gì xấu, nhưng tên kia cố tình lại chết vì ánh mắt tốt.

Tu sĩ râu rậm vừa chết, còn lại chỉ là một đám ô hợp, dưới sự chỉ huy của Dư Lương Thừa, bọn chúng rất nhanh liền bị gϊếŧ sạch.

Giải quyết xong hải tặc, lâu thuyền lại lần nữa lên đường.

Diệp Phàm ngồi bên trong nhà ăn, gọi một phần linh thực, lúc trước, người trên thuyền đều chê cười Diệp Phàm ăn đồ ăn của tiểu hài tử, nhưng sau khi Bạch Vân Hi ra tay làm thịt một Nguyên Anh liền không còn ai dám coi thường hai người nữa, Diệp Phàm uống sữa thú cũng không có ai dám hé miệng, phảng phất như một tu sĩ Nguyên Anh thích ăn đồ ăn của tiểu hài tử là chuyện gì đó rất trang nghiêm túc mục.

Biết được thân phận của hai người, linh trù sư miễn phí tặng bọn họ một ít điểm tâm ngọt tinh xảo, làm cho Diệp Phàm rất là cao hứng.

“Không ngờ hai vị đồng đạo lại ở trên thuyền, là ta chậm trễ rồi.”

Dư Lương Thừa đi vào trong nhà ăn, khách khí nói với Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.

Dư Lương Thừa nhìn linh thực trên bàn, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.

Bạch Vân Hi cười nói: “Đạo hữu khách khí.”

“Hai vị muốn tới Tinh Châu sao?” Dư Lương Thừa hỏi.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói Tinh Châu đất rộng của nhiều, người tài ba xuất hiện lớp lớp, ta cùng với hắn tiềm tu nhiều năm, không hiểu rõ về ngoại giới, lần này ra ngoài cũng là vì muốn mở mang chút kiến thức.”

Dư Lương Thừa lấy ra một tấm thẻ khách quý đưa cho Bạch Vân Hi: “Tinh Châu sắp cử hành đại hội, người tới như nước chảy, khách điếm chỉ sợ đã hết phòng, hai vị cầm tấm thẻ này đến cứ điểm của Thiên Độ Thuyền Hành, sẽ có người chiêu đãi hai vị.”

“Làm phiền.” Bạch Vân Hi không có dự định đi cứ điểm của Thiên Độ Thuyền Hành, nhưng cũng không có cự tuyệt ý tốt của Dư Lương Thừa.

----------------------