Bích Vân Tông.
Đúng như Lê Dĩnh dự đoán, Diệp Phàm hiện tại đang hối hận.
Diệp Phàm nhìn bản vẽ Truyền Tống Trận bị phá hư, tuyệt vọng nói: “Không ngờ lại nát thành như vậy.”
Diệp Cẩm Văn an ủi: “Nhị ca, nếu như không chữa trị được thì thôi, đại ca nói muốn qua Biển Vô Tận, chúng ta có thể đi cùng nhau!”
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Ta không thích đi đường biển, ta say thuyền.”
Diệp Cẩm Văn: “……” Nhị ca làm lão tổ Nguyên Anh, cư nhiên lại say thuyền. “Nhị ca, say thuyền không tốt lắm, ngươi nên coi trọng một chút, ngươi đi biển mấy năm, nói không chừng sẽ không say thuyền nữa.”
Diệp Phàm xua xua tay: “Say thuyền cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, trên biển trước không thôn sau không cửa hàng, chỉ có thể ăn cá mặn, ta không thích ăn cá, ta thích ăn thịt.”
Diệp Cẩm Văn: “……” Đây đúng là vấn đề lớn.
“Đại ca xuống tay thật tàn nhẫn!” Diệp Phàm buồn rầu gãi tóc nói.
Diệp Cẩm Văn cười khan: “Lúc ấy ta đã nhắc nhở đại ca phải thu lực mấy lần rồi, nhưng đại ca cho dù đã thu lực, lực phá hoại vẫn khá lớn.”
Diệp Phàm thở dài: “Chuyện tới hiện giờ, hối hận cũng không còn kịp nữa, sớm biết vậy, không nên để đại ca bạo lực cuồng đi làm việc này.”
Diệp Cẩm Văn gật đầu, thầm nghĩ: Còn không phải sao!
“Thiếu tông chủ, nhị thái tử, tu sĩ Đại Phật Tự tới.” Vương Tổ An đi tới nói.
“Đầu trọc Đại Phật Tự tới sao! Cẩm Văn, ngươi đi chiêu đãi đi, ta còn phải nghiên cứu Truyền Tống Trận.” Diệp Phàm nói.
Từ sau khi đám người Diệp Phàm trở về, tông môn liên tục có người đến thăm hỏi, đại khái là đã rõ ràng Bích Vân Tông quật khởi không người nào có thể cản, cho nên liền tới bấu víu quan hệ, hết đoàn này tới đoàn khác, tu sĩ trong tông ngược lại rất là hoan nghênh những người này.
Cho dù là tu sĩ cũng sẽ có tâm hư vinh, Bích Vân Tông nghèo nhiều năm, hiện tại giàu có chảy mỡ, có khách nhân tới, trong tông môn liền không nhịn được mang chút tài nguyên ấy ra khoe khoang, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người khác một chút.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Được, ta đi chiêu đãi.”
Việc chiêu đãi khách nhân, đại ca không để ý tới, nhị ca cũng lười ứng phó, chỉ có thể giao cho hắn.
“Diệp thiếu tông chủ.” Nhìn thấy Diệp Cẩm Văn, Phổ Hiền hòa thượng đứng dậy hành lễ.
“Đại sư đa lễ.” Diệp Cẩm Văn nói.
Phổ Hiền hòa thượng cười cười: “Không đa lễ, lần này ta tới là để cảm tạ các vị đạo hữu trong bí cảnh đã chiếu cố chúng ta.”
Diệp Cẩm Văn xua xua tay: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, đại sư không cần để ở trong lòng.”
“Lần này ta tới Bích Vân Tông, phát hiện trong tông có vẻ rất không giống trước!” Phổ Hiền hòa thượng nói.
Từ khi còn ở bên trong bí cảnh, các tu sĩ đã biết đám Diệp Phàm là người có thu hoạch lớn nhất, Phổ Hiền hòa thượng không ngờ rằng bọn họ còn mang cả linh tuyền bên trong bí cảnh ra ngoài, mà không chỉ một cái, thật sự quá kinh người.
Có tài nguyên như vậy, chỉ sợ không lâu sau nữa Bích Vân Tông lại có thể ra thêm mấy Nguyên Anh.
---------------------