Chương 1064

Hứa Minh Dương nhìn bản vẽ truyền tống trận cùng phân tích của Diệp Phàm về ngọc thạch truyền tin, trầm tư suy nghĩ.

Diệp Phàm nhìn Hứa Minh Dương, hỏi: “Thế nào Hứa đại ca, loại ngọc thạch truyền tin này có thể luyện chế ra được không?”

Hứa Minh Dương gật đầu: “Chắc là có thể, nhưng cần tốn chút thời gian, vừa vặn gần đây ta đang cần củng cố tu vi, có thể nghiên cứu một chút.”

Diệp Phàm gật đầu nói: “Vậy làm phiền Hứa đại ca.” Bản thân Diệp Phàm tốn chút thời gian cũng có thể nghiên cứu ra được ngọc thạch truyền tin, nhưng trước mắt Diệp Phàm có chuyện quan trọng hơn, chỉ có thể làm phiền Hứa Minh Dương.

Hứa Minh Dương cười cười: “Khách khí như vậy làm gì?”

----------------------------------

Hứa Minh Dương cầm bản vẽ ngọc thạch truyền tin trở về phòng.

Diệp Khải Hiền hai tay chống lưng, đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Hứa Minh Dương đi đến bên người Diệp Khải Hiền, hỏi: “Suy nghĩ cái gì nghiêm túc như vậy?”

Diệp Khải Hiền xoay người, đáp: “Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ, hình như có rất nhiều người hi vọng cái tai tinh là ta nhanh chóng rời đi.”

Hứa Minh Dương bất đắc dĩ cười nói: “Đúng vậy! Ngươi lợi hại, mọi người đều sợ ngươi.”

Diệp Khải Hiền thực lực cường hãn, ép cho các đại tông môn hiện tại đều phải quy quy củ củ, tuy rằng Thần Phong Tông cực hận Diệp Khải Hiền, nhưng cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

“Nếu hiện tại muốn đi, chỉ có hai con đường, một là qua Biển Vô Tận, hai là chữa trị Truyền Tống Trận của Đan Cốc.” Diệp Khải Hiền nói.

Hứa Minh Dương thầm nghĩ: Bạch Vân Hi hình như rất quan tâm một tu sĩ tên là Bạch Dật Trần ở Trung Đại Lục, cho nên tính toán chữa trị Truyền Tống Trận rời đi, nếu dùng Truyền Tống Trận, vậy sẽ phải tiêu hao không ít linh thạch cực phẩm, nhưng tốc độ nhanh.

Diệp Khải Hiền lại muốn đi qua Biển Vô Tận, Hứa Minh Dương đã rất nhiều lần nghe Diệp Khải Hiền nói muốn rong ruổi trên Biển Vô Tận, nếu như để một mình Diệp Khải hiền đi, hắn rất dễ bị lạc mất phương hướng, nếu không tìm được đường ra, vậy phiền toái.

Hứa Minh Dương cười nói: “Nếu ngươi muốn đi qua Biển Vô Tận, ta đi cùng ngươi.”

Diệp Khải Hiền gật đầu: “Ta nghe nói trên biển tiềm tàng vô số cao thủ lánh đời, ai cũng có sở trường riêng, nếu như có thể lĩnh hội một chút, vậy liền không sống uổng một đời này.”

Hứa Minh Dương nhìn Diệp Khải Hiền hai mắt tỏa sáng, thầm nghĩ: Quả nhiên.

------------------------------

Bên trong tửu lầu.

Lê Dục hưng phấn nói: “Qua thêm hai tháng nữa là có thể rời đi rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.” Mấy chục năm vừa qua Lê Dục chịu không ít khổ, sinh ra bóng ma tâm lý không nhỏ đối với Nam Đại Lục.

“Ngươi gửi tin tức cho ai đấy?” Lê Dục nhìn Lê Dĩnh hỏi.

“Cho Bạch Vân Hi.”

Lê Dục nghi hoặc: “Gửi cho hắn làm gì?”

“Hỏi tính toán của hắn, nếu như Bạch Vân Hi thật sự có quan hệ với Bạch Dật Trần kia, vậy giá trị của hắn liền lớn, dù sao Trung Đại Lục cũng đã rất lâu không có ai phi thăng.” Lê Dĩnh nắm chặt phù truyền tin nói.

Lê Dục đổi sắc mặt: “Cũng phải.”

Nghe nói mười mấy vạn năm trước, tu sĩ chỉ cần đạt tới trình độ Hóa Thần kỳ là có thể tự nhiên phi thăng, nhưng có thể là thông đạo phi thăng của nhân tộc xảy ra vấn đề, cho nên đã mấy vạn năm nhân tộc không có một ai phi thăng được, ngược lại, thông đạo phi thăng của một số yêu tộc vẫn còn rất ổn định, một trong số đó chính là thông đạo phi thăng của long tộc.

Long tộc dị thường mạnh mẽ, nhưng con nối dõi lại gian nan, mỗi một tiểu long đối với long tộc mà nói đều quan trọng cực kỳ. Cho nên long tộc vẫn luôn chú ý giữ gìn thông đạo phi thăng, mấy vạn năm qua lục tục luôn có long tộc thông qua thông đạo ấy phi thăng lên tiên giới.

Nghe nói, Kim Long vẫn luôn hoành hành ngang ngược ở Trung Đại Lục kia đã sớm tới Hóa Thần kỳ, nhưng bởi vì không tìm thấy đạo lữ, cho nên mới vẫn luôn ở lại Trung Đại Lục, chạy khắp ngũ hồ tứ hải tìm kiếm bạn lữ.

Nếu tu sĩ nào được Kim Long tán thành, vậy không chừng có thể mượn dùng thông đạo phi thăng của long tộc phi thăng.

Đương nhiên, vấn đề phi thăng ấy quá xa xôi, Kim Long có thể xem như cao thủ số một Trung Đại Lục, nếu như có thể bấu víu chút quan hệ, đương nhiên là hữu ích vô hại.

“Bạch Vân Hi đáp lại thế nào? Ta nghe nói Diệp Khải Hiền cùng Diệp Phàm đều đã chuẩn bị đi Trung Đại Lục rồi.” Lê Dục hỏi.

“Ta mời Bạch Vân Hi đi Thiên Đò Hành, Bạch Vân Hi từ chối.” Lê Dĩnh đáp.

Lê Dục khó hiểu: “Vì sao, bọn họ không muốn đi Trung Đại Lục?”

Lê Dĩnh lắc đầu: “Chắc không phải đâu, bọn họ có thể là muốn dùng con đường khác, sau khi Truyền Tống Trận bị phá hư, Đan Cốc vẫn luôn phái người trông coi, mấy hôm trước, Đan Cốc truyền tin nói Diệp Phàm qua bên kia xem.”

Lê Dục cau mày: “Ý ngươi là, bọn họ muốn chữa trị Truyền Tống Trận?”

“Chắc vậy.” Lê Dĩnh nói.

“Nếu muốn chữa trị Truyền Tống Trận, lúc trước cần gì phải đánh nát nhừ như vậy! Đó chính là Truyền Tống Trận thượng cổ! Bị hư hao như thế, còn làm sao chữa trị!” Lê Dục lắc đầu nói.

Lê Dĩnh lắc đầu: “Có thể lúc trước Diệp Khải Hiền làm vậy cũng không nghĩ tới có ngày phải chữa trị nó đi, hiện tại Diệp Phàm nhất định là đang hối hận.”

----------------------------------------