Chương 1048

Từ sau khi Kim Dực Xích Hổ chuyển nhà, Diệp Khải Hiền đã rất lâu không tìm được đối thủ thích hợp, vừa ra tay liền xuất đại chiêu.

Thời điểm đối chiến với Kim Dực Xích Hổ, bị Kim Dực Xích Hổ áp chế, Diệp Khải Hiền vẫn luôn phải tính toán thời gian thoát đi, không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, đối chiến với tu sĩ cùng giai, Diệp Khải Hiền liền không có băn khoăn này.

Từng đạo kiếm chiêu ngưng đầy sát khí lấy tư thế lôi đình đánh xuống, đất rung núi chuyển.

Mấy tu sĩ đối chiến với Diệp Khải Hiền sắc mặt cực kỳ khó coi.

Diệp Phàm hơi mang đồng tình nhìn những người kia một cái, thầm nghĩ: Thật sự là một đám người không biết sống chết, dám đánh cướp tới trên đầu bọn họ, muốn đánh cướp thì đánh cướp đám ngu xuẩn Thần Phong Tông kia kìa! Đương nhiên, nói không chừng mấy tu sĩ của Thần Phong Tông đã bị đánh cướp qua.

Diệp Phàm tung ra một chồng phù chú, hung hăng đánh về phía mấy tu sĩ nọ.

Các tu sĩ đã tiến vào bí cảnh được một thời gian dài, rất nhiều người khi mới vừa tiến vào bí cảnh đều mang theo đầy đủ phù chú, nhưng thời gian trôi qua, phù chú đã bị dùng gần hết, tới lúc này, mọi người đều không còn dư dả, có thể rải phù chú giống như Diệp Phàm, thật sự quá xa xỉ.

Một tu sĩ của Huyết Quỷ Tông nhìn thấy Diệp Phàm vung tay một lần chính là bảy tám tấm phù chú, trong lòng tức khắc nảy sinh ghen ghét.

Diệp Cẩm Văn phía Diệp Phàm, đột nhiên nghĩ đến phù chú trên người mình, học theo rải một đống ra ngoài.

Nghe tiếng phù chú nổ ầm ầm, Diệp Cẩm Văn tức khắc kích động, thầm nghĩ: Nhị ca nói rất đúng mà! Rải phù chú Thiên cấp có cảm giác như ta chính là thổ hào ta sợ ai, phù chú nhị ca chế tác dùng quá tốt!

Diệp Khải Hiền nhìn về phía Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Phàm, tựa hồ là rất tức giận hai đệ đệ không nên thân, thắng không dùng võ, Diệp Khải Hiền nhíu mày lại, không để ý đến hai người nữa, lại bổ ra một kiếm.

Diệp Phàm thả ra Huyền Long Ấn, đập loạn khắp nơi.

Diệp Phàm từng giao chiến với Kim Dực Xích Hổ nhiều lần, bây giờ đối chiến với Nguyên Anh liền có cảm giác dễ như trở bàn tay.

“Ầm vang” một tiếng, một tu sĩ Nguyên Anh bị Huyền Long Ấn của Diệp Phàm công kích bắn ngược ra.

Diệp Phàm híp mắt, thầm nghĩ: “Quá chậm, sao lại chậm như vậy chứ.”

Diệp Phàm cảm thấy so với tốc độ nhanh như tia chớp của Kim Dực Xích Hổ, cái đám Nguyên Anh này quả thực là động tác như rùa bò, thật giống như xem phim chiếu chậm vậy.

Tu sĩ mới vừa bị Huyền Long Ấn đánh bay đang định đứng dậy lại bị Diệp Phàm đánh cho nằm rạp xuống, Diệp Phàm phóng một tấm phù chú qua, người nọ tức khắc liền không còn hơi thở.

Một tu sĩ Nguyên Anh bị Diệp Khải Hiền chém thành hai nửa, Nguyên Anh nho nhỏ của hắn chạy ra, đang định đào thoát.

Diệp Phàm thả ra Thiên Hỏa, đốt Nguyên Anh nọ thành tro tàn.

Bạch Vân Hi cảm giác thấy xung quanh có không ít hơi thở xa lạ, bất đắc dĩ cười.

Đám tu sĩ của Huyết Quỷ Tông hành sự kiêu ngạo, trong bí cảnh này có không ít người từng bị bọn họ bắt nạt, Bạch Vân Hi cảm giác được có không ít người tới gần đây, hẳn là cũng đang theo dõi diễn biến bên này.

Nếu như bọn họ cùng người của Huyết Quỷ Tông lưỡng bại câu thương, vậy liền phiền toái, ở trước mặt lợi ích tuyệt đối, không có ai sẽ nói tới đạo nghĩa giang hồ cái gì.

*Lưỡng bại câu thương: là thành ngữ chỉ hai đối tượng có thực lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì