Nhạc Thiên Sơn đang đối chiến với Diệp Khải hiền, đột nhiên cảm nhận được một ngọn lửa đang bay đến, bị Phượng Linh Phiền đánh lui mấy bước.
Lê Dĩnh nhìn Diệp Phàm dùng cây quạt đánh lui Nhạc Thiên Sơn, trong lòng không biết là tư vị gì.
Lê Dục cau mày nói: “Diệp Khải Hiền đang làm gì? Cơ hội tốt đó!” Nhạc lão nhân bị đánh lui, hắn nên nhân thắng truy kích mới phải, thế nhưng hắn lại ngừng thế công, đứng lui bất động, lấy thực lực của Diệp Khải Hiền, hẳn là còn chưa đến nông nỗi không định thần lại đi!
Lê Dĩnh cau mày lại: “Ai biết được! Hắn chính là người điên.”
“A Phàm, hắn là đối thủ của ta, ngươi không cần xen vào!” Diệp Khải Hiền giương giọng nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn Diệp Khải Hiền: “Ta muốn hỗ trợ thôi mà.”
“Bên dưới không phải vẫn còn một đám vướng chân vướng tay sao? Ngươi muốn tìm đối thủ, tìm bọn họ là được rồi.” Diệp Khải Hiền vung kiếm lên, lần thứ hai đối chiến với Nhạc Thiên Sơn.
Lê Dục nghe thấy lời nói của Diệp Khải Hiền, trái tim đau thắt. Lúc trước Diệp Khải Hiền dừng lại không phải bởi vì hắn chưa kịp định thần, mà là hắn ghét bỏ có người hỗ trợ, cho nên mới cố ý thả nước.
“Hắn đúng là điên cuồng!” Lê Dục nhịn không được nói.
Lê Dĩnh: “……”
Diệp Phàm bất mãn hét lên: “Bên dưới chỉ có mấy tên Nguyên Anh mà thôi, đánh lên không có ý tứ gì.”
Lê Dục nguyên bản cảm thấy Diệp Khải Hiền đã đủ bừa bãi, hiện tại lại phát hiện Diệp Phàm mới thật sự là điên cuồng, tu sĩ Nguyên Anh đánh không thú vị, nói giống như hắn đã sớm giống Hóa Thần rồi vậy, cái tên Diệp Phàm này cho dù lợi hại một chút thì cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi.
Diệp Khải Hiền cùng Nhạc Thiên Sơn đánh một hồi lâu, cuối cùng Nhạc Thiên Sơn đành phải chịu thua, thả đám người Diệp Phàm đi, các tu sĩ khác cũng nhân lúc loạn rời đi.
-----------------
Bên trên phi thuyền.
Vương Tổ An nhìn Diệp Khải Hiền nói: “Thực lực của đại thiếu tông chủ tiến bộ thật nhanh!”
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Không sai.”
“Nhưng đại thiếu tông chủ làm vậy không sao chứ? Ta nghe nói Thanh Hư Tông có ba tu sĩ Hóa Thần, ở Trung Đại Lục cũng là thế lực lớn số một số hai.” Vương Tổ An lo lắng nói.
Diệp Khải Hiền nhìn Vương Tổ An một cái: “Sợ cái gì, chỉ là Hóa Thần mà thôi, ta ở bí cảnh đã thấy nhiều.”
Vương Tổ An cười cười: “Đại thiếu tông chủ nói phải.”
Diệp Khải Hiền híp mắt: “Tìm thời gian, ta đi gặp lão đầu Thần Phong Tông kia luận bàn một chút.”
Sau khi Diệp Khải Hiền thăng cấp Nguyên Anh đỉnh, tầm mắt trống trải hơn nhiều, hiện tại Thần Phong lão tổ đã không được Diệp Khải Hiền đặt ở trong mắt, nhưng Thần Phong Tông chèn ép Bích Vân Tông nhiều năm, Diệp Khải Hiền đương nhiên muốn báo thù lại.
Vương Tổ An cười nói: “Đại thiếu tông chủ, ngài muốn khiêu chiến lão quái vật Thần Phong Tông?”
Diệp Khải Hiền híp mắt: “Lão quái vật Thần Phong Tông kia lĩnh vực Hóa Thần không hoàn chỉnh, thực lực kém hơn đám yêu thú bên trong bí cảnh nhiều.” Nếu không phải đã từng có xích mích, hắn đã không thèm để ý đến Thần Phong Tông.
Vương Tổ An: “……”
“Đại thiếu tông chủ muốn đi Trung Đại Lục sao?” Vương Tổ An hỏi.
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Ta đang có quyết định này, nhưng phải đợi thêm mấy năm xử lý tốt tình hình của tông môn đã.”
Vương Tổ An cười khan: “Đại thiếu tông chủ còn trẻ tuổi, chuyện đi Trung Đại Lục có thể bàn bạc kỹ hơn.”
Vương Tổ An cau mày, thầm nghĩ: Tông môn khó khăn lắm mới ra được một kiếm tu thiên tài như Diệp Khải Hiền, đáng tiếc lại là người không chịu ngồi yên, vừa mới ra khỏi bí cảnh đã nghĩ đến chuyện đi Trung Đại Lục.
Vương Tổ An thầm thở dài, bởi vì đã sớm có dự đoán, cho nên Vương Tổ An cũng không có quá thất vọng.
----------------------------