Đám người Diệp Phàm vừa định rời đi đã bị mấy tu sĩ ngăn cản lại.
“Các vị đạo hữu mời dừng bước.” Mấy tu sĩ Nguyên Anh xa lạ ngăn ở trước mặt nhóm người Diệp Khải Hiền.
Diệp Khải Hiền lạnh lùng nhìn bọn họ: “Có chuyện gì sao?”
“Thanh Hư Tông chúng ta muốn mua lại linh thảo mà các vị thu được từ bên trong bí cảnh, các vị có thể giao linh thảo ra đây cho trưởng lão tông ta xem một chút được không? Tông chúng ta sẽ cho các vị một cái giá hợp lý.” Một tu sĩ kiêu ngạo nói.
Diệp Khải Hiền nhìn tu sĩ nọ một cái: “Đệ đệ ta chính là đan sư Thiên cấp, linh thảo đó còn phải để lại cho hắn luyện tập.”
Diệp Khải Hiền vừa nói xong, sắc mặt của đám tu sĩ đều hạ xuống: “Các hạ không suy xét một chút sao? Thanh Hư Tông chúng ta đã rất có thành ý.”
Tu sĩ cầm đầu ngoài miệng nói khách khí, nhưng âm thầm lại ra lệnh phong tỏa đường lui của nhóm Diệp Khải Hiền.
Diệp Khải Hiền không vui nói: “Tránh ra.”
“Vị đạo hữu này là không cho Thanh Hư Tông chúng ta mặt mũi sao?” Tu sĩ Nguyên Anh nọ âm u hỏi.
Diệp Khải Hiền lạnh giọng: “Ta lặp lại lần nữa, tránh ra!”
Diệp Khải Hiền nâng mắt lên, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía, mấy tu sĩ Nguyên Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Khải Hiền, sắc mặt giống như là đã phải chịu cái gì vô cùng nhục nhã.
Nhạc Thiên Sơn bay tới trước mặt đám người Diệp Khải Hiền, cười hỏi: “Mấy vị đi vội vã như vậy?”
Nhạc Thiên Sơn phóng thích ra uy áp Hóa Thần, Diệp Khải Hiền nhìn về phía Nhạc Thiên Sơn.
Lê Dục nhìn sắc mặt của Diệp Khải Hiền, trong lòng hưng phấn.
Lê Dục nhịn xuống hưng phấn nói: “Sắp đánh nhau rồi.”
Giữa tu sĩ cùng tu sĩ phóng thích uy áp là có ý khıêυ khí©h, khiêu chiến, tu sĩ Hóa Thần phóng thích uy áp với Nguyên Anh, vậy ý tứ chủ yếu là thị uy, nhưng cái kẻ điên Diệp Khải Hiền kia sẽ không nghĩ như vậy.
Diệp Khải Hiền rút kiếm ra, cười nói: “Muốn đánh nhau sao? Ta phụng bồi.”
Nhạc Thiên Sơn tức khắc trầm mặt xuống, Nhạc Thiên Sơn nhìn Diệp Khải Hiền, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Diệp Khải Hiền cùng Nhạc Thiên Sơn oanh oanh liệt liệt đánh lên.
Ba mươi năm trước khi rời khỏi bí cảnh tu vi của Diệp Khải Hiền đã tiến vào Nguyên Anh đỉnh, sau khi thăng cấp, Diệp Khải Hiền đi khắp bí cảnh tìm đối thủ, bên trong bí cảnh có không ít yêu thú lợi hại bị Diệp Khải Hiền dây dưa phiền liền trốn đi, vận khí không tốt thì trực tiếp chết trên tay Diệp Khải Hiền.
Thanh Hư Tông tới chuyến này mục địch chính là vì muốn mua lại giá thấp linh thảo cùng linh thạch cao giai từ trong tay tu sĩ mới ra khỏi bí cảnh, Nhạc Thiên Sơn sớm đã dự đoán được sẽ có người phản đối, tự nhiên cũng có ý định gϊếŧ một người răn trăm người, nhưng khi thật sự đánh lên, Nhạc Thiên Sơn mới phát hiện, đối thủ này của hắn thật sự khó giải quyết.
Lê Dục nhìn hai người giao chiến trên không trung, nói: “Lần này Nhạc lão nhân phiền toái, Diệp Khải Hiền không dễ đối phó đâu!”
Lê Dĩnh cười cười: “Vậy không phải rất tốt sao?”
Lần này Nhạc Thiên Sơn tới thu mua linh thảo kỳ thật chỉ là cách nói dễ nghe, sợ rằng hắn là muốn dùng giá siêu thấp cướp đồ từ trên tay bọn họ, lấy tác phong làm việc của Thanh Hư Tông, chỉ sợ sẽ một lưới bắt hết.
Trên không trung bóng kiếm tán loạn, Lê Dĩnh cong khóe miệng thầm nghĩ: Có ý tứ! Thế nhưng lại là Diệp Khải Hiền chiếm cứ thượng phong.
Diệp Phàm nhìn hai người đang giao chiến, nói: “Ta đi hỗ trợ.”
Diệp Phàm bay vọt tới không trung, lấy ra Phượng Linh Phiến, nhẹ nhàng vung lên, nháy mắt có một ngọn lửa cháy rực bay ra.