Chương 1056

Sau nhóm tu sĩ Đại Phật Tự, lục tục lại có hai thế lực tìm tới Diệp Phàm, Diệp Phàm trước sau thu về tổng cộng 5000 khối linh thạch cực phẩm phí ra tay.

Quý Lương Xuyên tức giận mắng: “Diệp Phàm cái tên hỗn đản này!”

Quý Lương Xuyên thầm nghĩ: Các tu sĩ khác tới tìm Diệp Phàm thanh trừ linh tuyền trùng, Diệp Phàm đều đáp ứng, ngay cả tu sĩ Trung Đại Lục cũng như vậy, nhưng yêu cầu của Thần Phong Tông bọn họ lại bị Diệp Phàm cự tuyệt, tên kia còn tìm cái cớ gì mà “Hắn mệt sắp chết, không muốn động”.

Thái độ của Diệp Phàm làm cho cuộc sống của Giang Lăng Tuyết rất là không tốt.

Giang Lăng Tuyết tuy rằng là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng chiến lực bình thường, ở trong bí cảnh này rất dễ dàng kéo chân sau.

Ở Thần Phong Tông, mọi người xem trên phân nhượng nàng là đạo lữ của thiếu tông chủ, sẽ nhường nàng mấy phần, nhưng ở trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, ai cũng sẽ không thích một tồn tại chỉ biết kéo chân sau, người này còn có liên lụy với Bích Vân Tông.

Giang Lăng Tuyết nhìn sắc mặt của Quý Lương Xuyên, trong lòng rầu rĩ, năm đó khi Quý Lương Xuyên cùng nàng thành hôn, nữ tu ở Nam Đại Lục không có mấy ai không hâm mộ nàng, kết hôn xong, Quý Lương Xuyên cũng mọi chuyện thuận theo ý nàng.

Nhưng hiện giờ, Giang Lăng Tuyết cảm giác nàng cùng Quý Lương Xuyên cách nhau càng ngày càng xa.

Có đôi khi Giang Lăng Tuyết cũng sẽ không nhịn được nghĩ, nếu lúc trước nàng không có gả cho Quý Lương Xuyên, vậy hiện tại tất cả những gì Bạch Vân Hi có được đều là của nàng, Đa Bảo Vòng, Phi Tiên Phù, cùng với lại vô số đan dược, nếu những thứ kia là của nàng, có lẽ nàng đã sớm thăng cấp Nguyên Anh hậu kỳ.

_________________

“Lê Dĩnh, nghĩ cái gì đấy, xuống ngâm linh tuyền đi!” Lê Dục nhắc nhở.

Lê Dĩnh gật đầu: “Được.”

“Còn đang suy nghĩ cây quạt kia của ngươi sao?” Lê Dục hỏi.

Lê Dĩnh gật đầu: “Đúng vậy, không ngờ uy năng của cây quạt ấy lại có thể tăng lên mạnh như vậy.”

Lê Dục lắc đầu: “Thật không biết Diệp Phàm đang suy nghĩ cái gì.” Tên kia cư nhiên đem Phượng Linh Phiến ra khoe khoang trước mặt chủ nhân cũ của nó.

Lúc trước khi Lê Dục cùng Lê Dĩnh đi tìm Diệp Phàm hỗ trợ, Diệp Phàm mang cây quạt kia ra khoe khoang với hai người, cây quạt kia nhẹ nhàng lóe lên một cái liền phát ra tiếng nổ mạnh như hủy thiên diệt địa.

“Có lẽ hắn đang cảnh cáo chúng ta, gõ sơn chấn hổ đó mà.” Lê Dĩnh nói.

Nghĩ đến Diệp Phàm, trong lòng Lê Dĩnh rất là phức tạp, Lê Dĩnh nguyên bản không cho rằng Diệp Phàm có thể trở thành tông chủ Tiên Đan Môn, cho nên mới phát ra lời thề, hiện tại nhìn thực lực của Diệp Phàm tiến bộ thần tốc, trong lòng Lê Dĩnh rất là lo lắng có một ngày Diệp Phàm đi tranh đoạt vị trí tông chủ với lão tổ tông thì làm sao bây giờ.

Lê Dục gật đầu: “Có khả năng đi.”

Trong linh tuyền.

Diệp Phàm cầm cây quạt thổi thổi, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nhíu mày lại: “Lúc trước ngươi cần gì phải cầm cây quạt này đi khoe khoang với Lê Dĩnh!” Phượng Linh Phiến nguyên bản là đồ vật Lê Dĩnh, Diệp Phàm cư nhiên làm trò mang cây quạt này đi khoe khoang trước mặt chủ nhân cũ của nó, quả thật là trần trụi khıêυ khí©h!

Diệp Phàm đắc ý nhìn Bạch Vân Hi: “Hai cái tên kia vừa kiêu ngạo vừa ngu ngốc, ta giúp bọn họ mở rộng tầm mắt, biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”

Bạch Vân Hi: “……”

Diệp Phàm phẩy quạt nói: “Nha đầu kia bị uy lực của cây quạt này dọa sợ, mặt cắt không còn một giọt máu.”

Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Lê Dĩnh không phải sợ uy lực của cây quạt này, mà là lo lắng Diệp Phàm một lời không hợp sẽ gϊếŧ người đoạt bảo.

-------------------------